
i người các cậu kiếp trước đã nợ nần gì nhau nữa”, Mạc Úc Hoa lắc
đầu. “Thế thì cậu cũng phải tính sao đi chứ, tớ thấy Trình Tranh dọn đến ở cùng
một khu với cậu thì không chỉ định chọc tức cậu đơn giản như thế đâu.”
“Anh ấy còn mang cả cô người yêu đẹp như hoa đến nữa, tớ còn có thể tính toán
gì nữa đây, chẳng qua là địch tới thì chặn lại, nước tràn đến thì lấy đất mà
đắp thôi.”
“Có cần phải dọn đến chỗ tớ ở tạm một thời gian không?”, Úc Hoa bảo. Tốt nghiệp
xong cô được phân về bệnh viện trực thuộc trường Đại học Y, ở đó cô có một căn
phòng ở.
Tô Vận Cẩm lắc đầu, “Như tình hình bây giờ thì tớ dọn đi đâu cho tiện cơ chứ?
Tránh được một lúc nhưng đâu trốn được cả đời, hôm nay trông thấy những chuyện
này cũng tốt, buồn bã một lúc, rồi thì dứt khóat mà từ bỏ hoàn toàn thôi, đến
cả một chút tưởng tượng còn sót lại cuối cùng cũng đã tỉnh lại rồi. Cậu nói
đúng, bất kể anh ấy nghĩ gì, bốn năm rồi, mọi người đều có cuộc sống của riêng
mình, tớ không nợ nần gì anh ấy hết”.
“Có thật là không sao không?” Mạc Úc Hoa vẫn nhớ bộ dạng thất thần lúc ấy của
cô.
“Yên tâm đi, tớ cũng không còn là con ngốc gặp phải việc gì cũng giấu trong
lòng rồi khóc vụng trộm như ngày xưa nữa”.
Trong khi trò chuyện, người phục vụ đã bày đồ ăn Mạc Úc Hoa đặt trước lên bàn,
Mạc Úc Hoa nâng ly chúc Vận Cẩm sinh nhật vui vẻ, Tô Vận Cẩm cụng xong thì uống
cạn một hơi, “Hai mươi tám tuổi, đã tròn mười năm rồi. Xảy ra biết bao nhiêu là
chuyện như thế, không thừa nhận mình dần dần đã già đi cũng không được nữa”.
Mạc Úc Hoa bật cười, “Đúng rồi, không biết cậu đã nghe tin chưa, Mạnh Tuyết
sinh con rồi đấy, được một bé trai”.
“Thật à?” Tô Vận Cẩm cũng cảm thấy vui mừng. Hai năm trước, Mạnh Tuyết kết hôn
cùng cậu bạn cấp III, Tống Minh, theo chồng chuyển đến thành phố G. Kể ra cũng
lạ, cô nàng cứ bướng bỉnh gửi gắm tình cảm vào Trình Tranh bao nhiêu năm trời,
quay đầu tỉnh lại, thế mà lại tìm thấy người thực sự dành cho mình. Hồi đám
cưới cô nhờ người gửi một tấm thiệp mời cho Tô Vận Cẩm, có điều Vận Cẩm chỉ nhờ
Mạc Úc Hoa mang phong bao mừng đến, còn mình thì không đến dự tiệc.
Sau việc đó Mạnh Tuyết có gọi điện cho Tô Vận Cẩm, hỏi có phải là cô vẫn còn
giận Mạnh Tuyết đã gây ra chuyện chia tay giữa cô và Trình Tranh không. Tô Vận
Cẩm phải giải thích với Mạnh Tuyết, thực ra việc tan vỡ giữa cô và Trình Tranh
chẳng hề dính dáng đến ai, chuyện với Mạnh Tuyết thực ra chỉ là cái ngòi nổ mà
thôi, kể cả không có chuyện tối hôm ấy,thì chia tay cũng chỉ là việc sớm muộn
xảy ra. Cô không bực tức gì Mạnh Tuyết, còn sở dĩ không thể đến dự đám cưới, là
bởi vì … lúc ấy cô chưa đủ dũng khí để đụng mặt Trình Tranh.
Cô cởi mở bộc bạch về những chuyện này với Mạnh Tuyết, những khúc mắc bao nhiêu
năm trong lòng đã được tháo gỡ, cả hai người đều thấy nhẹ nhõm thanh thản.
Những người bạn học cũ còn sát cánh bên nhau đến tận bây giờ còn được mấy
người? Mạnh Tuyết cưới xong, quan hệ giữa hai người lại tốt hơn nhiều so với
hồi còn đi học, tuy không đến mức tri âm tri kỷ, nhưng suy cho cùng cũng thực
sự có chút tình cảm bạn bè.
“Hay quá. Đúng là ngưỡng mộ cậu ấy, có một ông chồng yêu thương mình, một đứa
con, một người phụ nữ, suy cho cùng phải như thế mới trọn vẹn.” Mạc Úc Hoa nói
giọng đầy thèm khát, nói ra khỏi miệng rồi mới thấy lỡ lời, bất giác liếc sang
Tô Vận Cẩm, không thấy cô tỏ vẻ gì, mới thầm yên lòng.
Tô Vận Cẩm gật gật đầu, “Đúng thế, đấy cũng là một thứ phúc phận. Mẹ tớ bây giờ
cũng giục giã liên hồi, phải sốt ruột gấp mười lần tớ ấy chứ”.
“Mẹ cậu lo lắng cũng không phải không có lý, đúng là phải cân nhắc việc này
rồi, hói trước có Từ Chí Hằng thì không nói làm gì, bây giờ cũng đã chia tay
rồi, cậu cũng nên yêu đương cho đàng hoàng tử tế mới được.”
“Tớ bảo sẽ suy nghĩ cũng không phải lời nói đãi bôi với bà cụ đâu, nếu thật có
mối tốt, cậu nghĩ là tớ không nắm lấy hay sao?” Tô Vận Cẩm cười bảo.
Mạc Úc Hoa cũng cười, “Ở viện bọn tớ có mấy anh bác sĩ chưa vợ, thế nào, nếu
cậu có hứng thú thì tớ cũng không ngại nén lòng mà giới thiệu cho cậu luôn”.
“Có cái gì mà nén lòng nén dạ, có thứ tốt thì phải để mọi người cùng hưởng chứ.
Có điều đã giao hẹn rồi đấy nhé, cái tay dao phẫu thuật kiểu sát thủ lần trước
cậu dắt đến thì không suy xét gì đâu.”
“Còn lâu, tuyệt đối làm cậu hài lòng …”
“À đúng rồi, thủ tục đi nước ngoài của cậu đã làm xong chưa?”, Tô Vận Cẩm hỏi
Mạc Úc Hoa.
Bệnh viện nơi Mạc Úc Hoa đang làm việc có một cơ sở hợp tác tại Dublin, năm nay
đơn xin điều động ra nước ngoài công tác của cô đã được phê duyệt, nghe nói thủ
tục đã giải quyết hòm hòm rồi, thế nhưng Tô Vận Cẩm bấy nay vẫn chưa hề nghe
thấy cô nhắc tới việc này.
Mạc Úc Hoa do dự một hồi, rồi nói với Tô Vận Cẩm: “Tạm thời thì tớ chưa muốn
đi”. Cô không nói, Tô Vận Cẩm cũng biết lý do.
“Vì cậu ta? Ồ… Cậu cứ tự cân nhắc cho kĩ đi”, Tô Vận Cẩm thở dài. Cô còn có thể
nghĩ được, tại sao Mạc Úc Hoa lại không hiểu ra cơ chứ?
Chia tay với Mạc Úc Hoa, mỗi người lên một xe rồi, nụ
cười của Tô Vận Cẩm cũng dần nguội lạnh, cô định thần