
g là một người sống trong khu căn hộ này của
họ. Tô Vận Cẩm cảm thấy có gì đó không ôn, nhưng vẫn có thể giải thích rằng bởi
vì người chủ xe cũng ở trong chính khu nhà này, thế nên tối hôm đó mới tình cờ
xảy ra việc hiểu lầm mà cô ngỡi là người kia bám đuôi mình.
Lần này, lúc sắp đi qua cạnh sường chiếc xe, Tô Vận Cẩm đi chậm lại, hạ cửa xe
xuống, cô nghĩ bụng, may ra có thể nhìn thấy mặt mũi của người chủ xe, nhưng
trong xe rõ ràng là không có ai. Nhưng ở khu nhà này có quy định, xe riêng
không được dừng quá lâu ở khu vực không dành cho đỗ xe, vị chủ nhân của chiếc
Volvo này chắc là không đi đâu xa quá. Lòng hiếu kỳ lạ lung khiến Tô Vận Cẩm
đánh xe đến sát cạnh, im ắng chờ đợi, kết quả không làm cô thất vọng, chưa đầy
hai phút sau, một đôi nam nữ quấn quýt đã bước từ trong thang máy ra.
Nếu như đổi sang một tâm cảnh khác, Tô Vận Cẩm đã cảm thấy cặp trai gái trước
mặt đã cùng nhau hợp thành một bức tranh thật đẹp mắt. Người con trai cao ráo
đẹp đẽ, cô gái thì xinh xắn dễ thương, hai người tình ý quyến luyến thấy rõ.
Lúc ấy là thời khắc hoàng hôn, Tô Vận Cẩm ngồi trong xe, sắc trời dần dà ảm
đạm, cái u ám ấy nuốt chửng cả đất trời, nuốt chửng lấy cô, phủ trời lấp đất,
bóp vụn hết thảy thành tro bụi, chỉ còn lại đôi nam nữ rạng ngời trước mắt. Hai
người họ cười với nhau, trong mắt chẳng tồn tại người nào xung quanh.
Không phải không từng nghĩ đến việc đường hẹp sẽ có ngày tương ngộ, cô ngỡ rằng
mình có thể mỉm cười xóa tan thù hận, nếu tệ hơn thì cũng có thể giả vời bình
tĩnh bước đi, hóa ra không thể. Cô theo bản năng định nhấn ga phóng đi, nhưng
mỗi phân mỗi tấc máu thịt trên người đều không thuộc về cô nữa, chỉ ngồi cứng
đờ trong xe, mắt trông anh ta và cô ta lên xe, rời xa.
Hai chiếc xe chạm mặt đi qua nhau, anh ta không nhìn thấy cô.
Tô Vận Cẩm không cử động, từ gương chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe của anh ta
nghênh ngang vượt qua, cũng chẳng biết mình đã ngồi như thế bao lâu nữa, chỉ
cảm thấy chân tay lạnh toát, vị đắng nghét xen lẫn chua xót từ dạ dày dội lên,
cô vội vàng đẩy cửa xe, loạng choạng xông ra bên cạnh, một tay vịn vào cây cọ
trồng làm cảnh, gập người nôn khan không dứt. Người bảo vệ đi tuần tra chạy
lại, nhận ra cô, liền hỏi han đầy lo lắng: “Cô Tô, cô không sao chứ?”. Tô Vận
Cẩm xua xua tay cảm ơn anh ta, rồi lại leo lên xe, lúc này mới trông thấy khuôn
mặt phía dưới lớp điểm trang tan tác của mình trắng bệch như ma, trước trán,
trong lòng bàn tay, mồ hôi lạnh ướt rịn, lúc này quần áo cũng chẳng để ý mà
thay nữa, bèn quay đầu xe chạy thẳng đến chỗ đã hẹn.
Lúc đến nhà hàng, Mạc Úc Hoa đã tới trước, trông thấy Tô Vận Cẩm mặt mũi thẫn
thờ, hồn xiêu phách lạc bước đến, không nén nổi kinh ngạc. Tô Vận Cẩm ngồi
xuống, im lìm uống hết hơn nửa cốc nước, rồi mới nhắc đến cảnh vừa xảy ra trước
mắt cho Mạc Úc Hoa nghe.
Một lúc lâu, Mạc Úc Hoa mới tiếp lời: “Cậu nói xem Trình Tranh làm như thế này
là có ý gì, không thể có chuyện chỉ là trùng hợp”.
Tô Vận Cẩm lắc đầu vẻ không hiểu nổi:”Tớ không biết. Bất kể anh ấy có ý gì, hay
có phải trùng hợp không, nhưng anh ấy dọn đến ở cùng khu nhà với tớ, lại còn có
cả… Thế này thì đáng sợ quá”.
Mạc Úc Hoa thở dài, “Đã bao nhiêu thời gian trôi qua rồi, mọi người chắc đều có
cách sống của riêng mình. Cậu ta việc gì phải làm thế chứ?”.
“Úc Hoa, cậu nói xem, liệu có phải anh ấy vẫn hận trong lòng, cố ý tìm một
người đến trêu tức tớ không?” Tô Vận Cẩm nhìn người bạn thân đầy chờ đợi, cơ hồ
mong rằng từ miệng người kia sẽ thốt ra câu trả lời mà mình muốn có.
Mạc Úc Hoa chần chừ một lát, định nói lại thôi. Cuối cùng vẫn cứng cỏi bảo
rằng:” Thực ra, trước nay tớ vẫn chưa kể với cậu, Trình Tranh đúng là đã có
người yêu rồi,tớ cũng nghe Chu… Nói ra thì, cũng đã
hai năm nay rồi, nghe nói cô ta cũng nhỏ nhắn xinh xắn lắm, cùng trường cùng
khoa cậu ta mà ra, hình như là sau bọn mình mấy khóa, nghe miêu tả vừa rồi của
cậu, tớ thấy đến tám phần đúng là cô ta”.
Tô Vận Cẩm cúi đầu chăm chú nghe, một lúc lâu mới ngẩng đầu lên cười, một chút
ánh sao cuối cùng trong đôi mắt đã tắt lịm, “Thế à?”.
Mạc Úc Hoa trông bộ dạng này của cô, cảm thấy không đành lòng, nói, “Vận Cẩm,
cậu là người hiểu biết, chắc phải rõ hơn tớ, các cậu đã chia tay bốn năm rồi,
tình cảnh này khó lòng tránh được, việc gì phải vương vấn không thể từ bỏ, ép
uổng mình ra thê thảm thế này”
“ Cậu nói đúng, tớ rõ ràng hơn ai hết, dựa vào cái gì mà anh ấy phải vì tớ mà
giữ thân như ngọc chứ? Tớ không phải chưa từng nghĩ đến việc anh ấy đã có người
khác, thế nhưng mắt không thấy tim không đau, tại sao anh ấy lại phải chạy đến
trước mặt tớ chứ?”, cô cúi mặt cười cười, đau khổ vô cùng. “Úc Hoa,có phải tớ
rất lố bịch không? Trước ngày hôm nay, tớ đã bắt đầu cảm thấy đúng là mình sống
rất ổn, kể cả có gặp lạ anh ấy, chí ít cũng có thể giả vờ mỉm cười cho qua
chuyện, hóa ra chỉ là chuyện hão huyền, giây phút bọn họ xuất hiện trước mặt
tớ, tớ mới cảm thấy buồn đau quặn thắt cả tim. Bất kể mục đích của anh ấy là
gì, thì chắc cũng đạt được rồi.”
“Không biết ha