
lại, nhằm thẳng hướng nhà
mình chạy về.
Lúc đỗ lại, xe của Trình Tranh đã chễm chệ ở đó. Trông thấy xe của anh, Tô Vận
Cẩm lại dấy lên thứ cảm giác kì lạ, người ta vẫn nói: “Cảnh vẫn như xưa người
đâu tá?”, anh của bây giờ, xe cũng đã đổi, người ở bên cạnh cũng đã đổi rồi,
anh không còn là con người ôm lấy cô thủ thỉ: “Không được rời bỏ anh” nữa. Nghĩ
đến đây, Tô Vận Cẩm vội vã nhắc nhở bản thân, khoảng thời gian tới đây rất có
khả năng là họ sẽ đụng độ nhiều, cô không nên chìm đắm vào những hồi ức không
đâu, khiến anh trông thấy phải chê cười.
Tô Vận Cẩm vừa đợi thang máy vừa cúi đầu lục tìm chìa khóa, cả một bó hồng to
bự nằm trong lòng, đến lúc này đây hóa thành vướng víu. “Đinh đông” một tiếng,
cửa thang máy đã mở ra, Tô Vận Cẩm ngẩng đầu, người bên trong bước ra, hai
người đụng mặt nhau, tất thẩy đều sững lặng.
Cuối cùng thì anh vẫn phản ứng trước, làm ra vẻ đầy kinh ngạc, hệt như đúng
thực bao nhiêu năm mới lần đầu gặp lại, “Vận Cẩm! Sao em lại ở đây?”.
Tô Vận Cẩm nhìn chăm chăm vào anh, trong lòng cười gằn một tiếng, trên mặt cũng
đồng thời phối hợp ngay một nụ cười đầy bất ngờ, “Em sống ở đây...anh thì
sao?”.
“Sao mà trùng hợp thế, anh vừa mới dọn về đây từ tuần trước. Đúng là không ngờ,
chúng mình cuối cũng lại trở thành hàng xóm, nếu anh bảo thế này là duyên phận
em không phận lòng chứ?”. Trên khuôn mặt anh là nét nửa cười nửa không cô vốn
quen thuộc đến thế, thế nhưng cô lại cảm thấy con người ở trước mặt mình sao mà
xa cách.
“Làm sao phải phận lòng, nói không chừng duyên phận của chúng ta chính là làm
hàng xóm của nhau cũng nên”, cô nương theo lời anh mà nói.
“Hoa hồng đẹp quá”, hai bàn tay anh đút trong túi quần, vẻ thư thái thốt ra lời
khen ngợi. “Trông thấy bó hoa to thế này anh lại hỏi: “Em ổn không?” thì nghe
chừng quá thừa nhỉ? Sao thế, một mình à? Sứ giả tặng hoa không đưa em về hay
sao?”.
“ “Anh ấy” hôm nay không rảnh lắm”, Tô Vận Cẩm trả lời qua quýt.
“Ồ...”, anh làm ra vẻ đột ngột hiểu sự tình. “Lâu lắm rồi không gặp, mấy năm
nay em vẫn khỏe chứ?”
Tô Vận Cẩm cười: “Nhờ trời, cũng coi là tạm ổn”.
“Thế thì tốt rồi, thế nên anh mới nói, người ta hiểu về hạnh phúc cũng dăm
phương bảy cách.” Trình Tranh dường như không phải vô tư mà nói ra câu ấy.
“Cũng phải, người ra phải luôn nếm trải cái không hạnh phúc, thì mới hiểu thế
nào là hạnh phúc; cũng giống như người ra gặp phải người không thích hợp, thì
mới biết được ai dành cho mình... Xin lỗi, em nghĩ chắc là anh đang có việc gấp
phải ra ngoài, hay là hôm khác chúng mình nói chuyện tiếp vậy”, Tô Vận Cẩm điềm
tĩnh nói, vờ như không nhìn thấy những biểu hiện khó đoán của Trình Tranh. Cô
vội vàng kết thúc cuộc đối thoại vẩn vơ này, những biểu hiện vờ vịt của hai con
người mang nặng tâm tư trong lòng, đến cái bình thản như không cũng khiên cưỡng
đến thế, thêm cả màn đối thoại lạ kì khó hiểu này nữa, tiếp tục nói nữa cô cũng
không biết phải làm sao để duy trì dánh vẻ nực cười này.
“Đương nhiên là không vấn đề gì, mọi người ở gần nhau thế này, thời gian sau
này còn dài mà.” Anh cong cong khóe môi, nở một nụ cười.
Tô Vận Cẩm hơi cúi người, lướt qua anh đi vào thang máy, “Thế được rồi, hôm
khác chúng ta gặp lại nhé”.
Cô mong ngóng thang máy sập cửa lại nhanh một chút, để còn gỡ bỏ nụ cười này
đi. Khoảng khắc cửa thang máy sắp khép lại, đột nhiên anh thò một tay vào, chặn
thật mạnh cho cửa thang máy mở ra, Tô Vận Cẩm kinh ngạc tột độ, bất giác lui về
sau một bước.
Trình Tranh nhìn cô chẳng hề biến sắc, cười bảo: “Anh nghĩ ít ra thì bọn mình
cũng phải lưu số điện thoại của nhau chứ, mọi người... một thời, giờ lại là
hàng xóm nữa. Cho anh biết số của em, anh nháy sang cho em.” Anh gắng sức nói
vẻ không thể tự nhiên hơn, nhưng ngữ khí thì không chấp nhận từ chối.
Tô Vận Cẩm lạnh lùng nhìn anh một lát, mới mở miệng đọc ra một dãy số. Trình
Tranh ghi vào máy, sau đó gọi sang, nghe thấy từ trong túi xách của cô vang lên
tiếng chuông đúng như mong đợi, nụ cười trên mặt anh càng rạng rỡ hơn.
“Em cũng lưu số của anh rồi, không chừng sẽ có việc gì đó cần đến anh cũng
nên”.
Tô Vận Cẩm chỉ cười cười, chẳng ừ hữ gì hết.
“Tạm biệt”. Trình Tranh mỉm cười xoay người. Nếu chỉ mới quen biết, Tô Vận Cẩm
sẽ cảm thấy nụ cười này cũng khá mê hồn, nhưng lúc này cô chỉ cảm thấy như mắc
xương trong họng.
Khoảng khắc anh quay người đi, cô đột nhiên cảm thấy cơn mệt mỏi ra rời ùa đến,
nếu như những ngày sau cũng phải đối mặt như thế này, vậy thì thật quá khổ sở,
chi bằng sớm phá cho bung ra, có khi lại dễ thở hơn.
Cô giơ tay bấm dừng thang máy, hướng về phía bóng anh thét lên một tiếng:
“Trình Tranh!”.
Anh ngưng bước chân, chưa vội quay lại, đối diện với cô bằng chiếc bóng lặng
im.
“Đừng bày trò nữa, bốn năm rồi, anh vẫn không học được cách nói dối. Không thấy
chúng ta như vừa rồi rất nực cười hay sao? Nói đi, rốt cuộc anh muốn làm gì?”
Anh quay lưng về phía cô, nói chậm rãi: “Anh nghĩ là em hiểu lầm rồi, anh chẳng
muốn làm gì hết, sở dĩ anh chuyển vào đây, là bởi vì người yêu anh thích điều
kiện sống