XtGem Forum catalog
Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324202

Bình chọn: 8.00/10/420 lượt.

o làm, có muốn đi ăn

chút gì đó với nhau không?”, Trình Tranh đề nghị.

“Ồ, không cần đâu, em ăn ở nhà rồi. Em quen đến công ty sớm một chút”.

“Thế thì thôi”, Trình Tranh nhún vai. “Anh vẫn nhớ là hồi trước em vẫn sấp sấp

ngửa ngửa đến công ty cho kịp giờ làm”.

Tô Vận Cẩm chăm chú nhìn con đường phía trước, lơ đễnh nói: “Đấy là bởi vì lúc

ấy anh thích ngủ nướng, em phải chuẩn bị đồ ăn sáng cho bọn mình để anh còn sắp

xếp các thứ cần chuẩn bị khi ra khỏi cửa, lại còn phải đợi xe của anh nữa”.

Trình Tranh cười phá lên, “Xem ra, đúng là sau khi rời xa anh em sống ổn hơn

ngày xưa đấy nhỉ”.

“Chẳng phải anh cũng thế hay sao?”

Trình Tranh nhìn những nhà cửa công trình san sát trôi về phía sau bên ngoài

cửa xe, hồi lâu mới lên tiếng: “Vận Cẩm, đúng là em đã thay đổi thật rồi”.

Anh không thấy được, bàn tay Tô Vận Cẩm ôm trên vô lăng bỗng nhiên siết chặt

lại, giọng điệu vẫn lạnh nhạt như cũ, “Bao lâu như thế rồi, ai có thể không

thay đổi chứ, người ta luôn phải nhìn về phía trước”.

“Em nói đúng, thay đổi cũng tốt. Tô Vận Cẩm của ngày xưa là một cô ngốc. Ai có

thể tưởng tượng được là con người ngày xưa coi tự tôn và kiêu hãnh quan trọng

hơn tất thảy, giờ đây lại thông minh đến mức dụ dỗ được cả cấp trên của mình,

sự nghiệp thăng tiến vù vù không nói làm gì, đến phu nhân chính hiệu của người

ta tìm đến tận cửa, cũng có thể nhẹ tênh mà đuổi thẳng cổ được”.

Một chiếc xe con đằng trước chạy vội tạt như bay qua, Tô Vận Cẩm cố sức quặt vô

lăng, hai người trong xe đột ngột bị xô nghiêng dữ dội.

Quả nhiên cô không hề đoán sai, buổi tối hôm ấy anh có mặt ở Tả Ngạn.

“Em nghĩ rằng việc này chẳng liên quan gì đến anh”. Cô cố kìm nén tâm trạng của

mình, không hề có ý định giải thích.

“Thực ra cũng không phải hoàn toàn chẳng liên quan gì đến anh, chí ít thì anh

cũng muốn biết, cái gọi là nguyên tắc và lòng kiêu hãnh của em có phải là chỉ

thích hợp với mỗi mình anh không?”, anh hớn hở nói.

Tô Vận Cẩm làm ra vẻ nghĩ ngợi, “Anh muốn nghĩ thế thực ra cũng không phải là

không được”.

Trình Tranh nhìn ra ngoài cửa xe, cười thành tiếng, bảo: “Hóa ra là thế, cảm ơn

em đã giải đáp một câu hỏi đã làm anh thắc mắc bao lâu”. Anh trông thấy Tô Vận

Cẩm cắn môi khong nói gì, liền thò tay bấm vào dàn âm thanh của xe, “Nói chuyện

cho vui thôi mà, việc gì phải làm không khí căng thẳng thế”.

Tiếng nhạc chậm rãi thoắt đã dâng trào, bao bổng khắp cả xe, cũng khuất lấp

luôn cả tình cảnh sượng sùng vừa xong, một giọng ca nam dìu dặt hát lên rằng:

Đem bầu trời của em vào trong đôi mắt anh

Anh thở cả hơi thở của em, thế nhưng anh lại chẳng trú tại nơi đó

Liệu có ai như chúng mình chăng, yêu thương nhau, rồi hóa thành tro bụi

Nếu như em bằng lòng,

Khi cuộc đời băng băng cuộn tới, không ngừng cuốn lấy tất cả đôi mình

Chỉ cần chờ đợi giọt mưa này, rớt xuống mặt đất mênh mang cát bụi

Nếu như em bằng lòng, hãy để anh ngơi nghỉ ngay chính trong tên em...

Hai người im lặng cả quãng đường.

Lúc sắp đến công ty Tô Vận Cẩm, Trình Tranh chỉ con đường trướt mặt bảo rằng:

“Dừng ở chỗ kia nhé, anh đi bộ qua là được rồi”.

Tô Vận Cẩm y lời dừng xe lại

Trình Tranh bước xuống khỏi xe, cúi người nói qua cửa kính: “Cảm ơn em cho anh

đi nhờ”.

“Đừng khách sáo, tiện đường thôi mà”, cô cũng lịch sự đáp lời, sau đó rồ ga rời

đi.

Trình Tranh vẫn theo thói quen đút hai tay vào túi quần, im lặng nhìn xe cô mất

hút trong tầm mắt, sau đó quay đầu, chặn một chiếc taxi lại.

Giờ ăn trưa, Tô Vận Cẩm vẫn thường dùng bữa ở một căng

tin ngay tầng dưới của tòa cao ốc cô đang làm việc. Vào khoảng thời gian này,

người dùng bữa ở đây đa phần là dân công sở lân cận, trong đó nhân viên trong

công ty Tô Vận Cẩm là nhiều nhất, thế nên Lục Lộ bình thường vẫn hay gọi căng

tin này là “nhà ăn công ty”. Hết giờ làm, Tô Vận Cẩm xuống nhà ăn trưa, đeo

thêm cả Lục Lộ lằng nhằng phía sau như cái đuôi. Nhân viên phục vụ “nhà ăn”

nhận ra bọn họ, liền ân cần tíu tít dẫn khách quen vào bàn bốn người đã giữ chô

sẵn, Tô Vận Cẩm cứ theo đúng thói quen bình thường mà gọi món, còn Lục Lộ thì

lật đi lật lại thực đơn, mãi vẫn chưa chọn được món gì. Tô Vận Cẩm cũng không

sốt ruột, nhẩn nha uống nước nhẫn nại chờ cô nàng. Mãi mới đợi được đến lúc cô

nàng chọn món mì xào sốt XO, đưa lại thực đơn cho nhân viên phục vụ. Lúc ấy, cô

nàng bỗng nhiên thốt ra một tiếng kinh ngạc, khiến Tô Vận Cẩm sém trào cả nước

ra khỏi miệng.

Lục Lộ làm ra vẻ bí hiểm giật giật tay áo Tô Vận Cẩm, nhoài người lại, hạ thấp

giọng hớn hở bảo rằng: “Chị Tô, mau nhìn kìa, là anh ta, chính là anh ta

đấy...”.

“Anh ta nào?” Tô Vận Cẩm nhìn về hướng cô nàng chỉ.

“Chính là thứ tuyệt hảo đó, cái người lần trước em bảo với chị ở Tả Ngạn chính

là anh ta đấy!”.

Tô Vận Cẩm sững người.

“Sao nào, con mắt của em ngon lành đấy chứ, há há, em với anh ta thật là có

duyên với nhau ... Ơ này này, anh ta nhìn sang đấy!”

Tô Vận Cẩm không để ý gì đến những nhỏ rỉ rả của cô nàng. Quả nhiên là âm hồn

không tan, cũng không biết trong cái hồ lô của anh có cái thứ thần đan gì nữa.

Trình Tranh bước đến b