
ở
bên nhau có đau khổ đến đâu, thì trong tiềm thức cô vẫn luôn có một cảm giác
kiên tâm rất kỳ lạ,ấy là anh sẽ trở về tìm cô, nhất định là thế, cũng giống hệt
lúc bao nhiêu lần cãi cọ ngày xưa qua đi, anh vẫn luôn tìm cô về, đến lúc ấy cô
sẽ nói với anh một câu cô còn chưa kịp nói ra thành lời.
Thế nhưng anh không quay về.
Khoảnh khắc Tô Vận Cẩm buông thong chiếc điện thoại Trình Tranh tặng xuống dòng
Châu Giang, thì cô cuối cùng cũng tỉnh ra, cô và Trình Tranh đã chia phôi thật
rồi, anh đã hoàn toàn từ bỏ cô, sẽ không bao giờ liên lạc với cô nữa. không
phải cô chưa từng nghĩ rằng, hai người tiếp tục ở bên nhau sớm muộn cũng có
ngày ngạt thở, thế nhưng anh đã thực sự buông bỏ, như thể cắt đi một phần máu
thịt trên cơ thể cô, nỗi đau đớn ấy có lẽ chỉ xé gan cào ruột mới hình dung cho
nổi.
Anh nói cô không yêu anh, tại sao anh lại cô không yêu anh kia chứ?
Tiếp sau đó là ba tháng hệt như ác môngh cô không dám quay đầu nhìn lại, cô
tuyệt vọng nằm bệt trên giường bệnh, đến những suy nghĩ tồi tệ nhất cũng đã nảy
đến trong đầu. Nửa đêm tỉnh lại, thế nhưng y tá trực đêm lơ đễnh, cô đành tự
mình vật vã cố lấy cốc nước ở đầu giường. Lần thứ nhất không tới, lần thứ hai
nghiến răng ngoai người ra thêm chút nữa. Đến lần thứ ba, vết thương bục ra,
cuối cùng cô cũng với được cốc nước, dốc vào cổ họng như mưa giữa trời hạn, đến
nỗi đau đớn của vết thương cũng nhất thời chẳng cảm thấy gì hết.
Khi đó, Mạc Úc Hoa đã đi Thượng Hải để làm một việc dại dột nhất trong đời cô
ất; Thẩm Cư An theo Chương Việt đi Pháp; Tô Vận Cẩm không ngời rằng hậu quả lại
nghiêm trọng đến thế, ngay cả với mẹ, cô cũgn không dám hé lộ chút gì. Một thân
một mình chẳng ai thân thích ở trong bệnh việc, chỗ đồng nghiệp lại mang đến
tin tức công ty sắp điều chỉnh nhân sự. Cô dự cảm được rằng mình sắp đánh mất
thứ gì đấy, nên dứt khoát không sợ hãi thêm nữa.
Lúc đó Tổng giám đốc Từ một mình đến thăm cô, cô có phần kinh ngạc khi thấy
mình được ưu ái như thế. Tuy hồi trước chính anh ta có con mắt tinh đời tuyển
cô vào công ty, nhưng một người ở vị thế lãnh đạo cao cấp của doanh nghiệp thân
chinh đến thăm một nhân viên quèn chẳng mấy tên tuổi thực sự là việc cô cùng
bất ngờ. Tổng giám đốc Từ cắt đặt ổn thỏa mọi việc ở bệnh viện, giữa thời điểm
nhân sự công ty biến động cam go lại vẫn bảo đảm giữ nguyên vị trí cho cô, sau
khi tan sở còn dăm ba lượt đến thăm cô.
Tô Vận Cẩm không phải đồ ngốc, trên đời này làm gì có ai mang đến sự trợ giúp
cho người khác một cách vô điều kiện? Trong ánh mắt của Tổng giám đốc Từ, cô
dần dà đã hiểu ra một số điều. Suốt một thời gian dài, cô im lặng khác thường.
Về sau, mẹ cũng biết tin về bệnh tình của cô, lập tức chạy ngay từ quê lên,
không thấy Trình Tranh đâu, lại gặp ngay Từ Chí Hằng, bà vô cùng sửng sốt,
nhưng cũng chẳng nói năng gì. Đương nhiên, Tô Vận Cẩm không hề nói gì với bà,
Từ Chí Hằng đã kết hôn ở Đài Loan, sau đó được tổng công ty điều về Đại lục
nhậm chức, vợ anh ta không chịu theo qua đây, vợ chồng dần dà rơi vào cảnh mỗi
người một nơi.
Sau khi ra viện, nghĩ lại chuyện đã qua, cô biết mình đã vĩnh viễn mất đi một
số thứ. Nói thẳng ra, Từ Chí Hằng chưa bao giờ ép buộc cô, tất thảy đều là cô
tự mình quyết định. Đã dạo đủ một vòng ở chỗ cận kề sống chết, cô mới phát hiện
ra rằng hóa ra những cái kiên trì cùng thói tự tôn đáng thương của cô mới nực
cười làm sao, người ta đi đến bước đường cùng, lúc không còn gì nữa, thì lòng
tự tôn cũng không đáng một xu. Cô chẳng có quyền gì mà thanh cao hết, bởi vì cô
còn phải sống tiếp, hơn nữa phải sống cho tử tế đàng hoàng hơn, cô đã đánh mất
tình yêu, không thể đánh mất thêm cả năng lực tiếp tục tìm kiếm hạnh phúc nữa.
Từ Chí Hằng chính là người đã xuất hiện vừa vặn vào lúc này, anh ta đã kéo phắt
cô lại ngay bên bờ vực hố sâu thẳm, là cọng cỏ cho cô bám vào trước lúc chết
chìm, cô chẳng còn thứ gì khác để đền đáp cho anh ta.
Thế nên cô đã trở thành người thứ ba trong mắt người ta như thế đấy. Tạm gạt
những thứ khác không nói, thực ra giữa cô và Từ Chí Hằng cũng không thể coi là
trao đổi được. Anh ta chín chắn, đẹp trai, sự nghiệp rạng rỡ, ân cần thấu
đáo,quan trọng nhất là có sự khoan dung và khoáng đạt của một người đàn ông
trưởng thành, nếu như gặp gỡ sớm hơn chút, chắc rằng cô sẽ yêu anh ta thật.
Trong mắt cô anh ta không phải là một người đàn ông công thành danh toại đã yên
bề gia thất, mà là kẻ cô đơn nơi đất khách. Tô Vận Cẩm cũng chẳng phải là người
sống trong chân không, cô là một người bằng xương bằng thịt sờ sờ, là một người
đàn bà, trong khoảng thời gian gần bốn năm trời, hết thảy ấm lạnh đều tự mình
nếm trải.
Ngoài thời gian còn nằm trong viện, Tô Vận Cẩm không hề đón nhận bất cứ hình
thức quà cáp nào khác của Từ Chí Hằng. Cô cần tiền thật, nhưng không phải bằng
cách này. Ở công ty cô cũng không vì có quan hệ riêng tư với Từ Chí Hằng mà cảm
thấy phải dựa dẫm ỷ lại, cô cũng không thèm thuồng gì thứ thành tích danh bất
chính ngôn bất thuận, vậy nên càng cần phải cố gắng nhiều hơn, không được phép
ng