
ìn vào gương chiếu hậu không
còn thấy tăm hơi chiếc xe nọ, nỗi bất an của cô mới dần dần tan biến, không
đừng được hoài nghi bản thân mình thần hồn nát thần tính.
Đoạn đường từ ga ra đến cổng thang máy tuy chẳng bao xa, đèn đóm lại sang trưng
thế nhưng cô nghe bước chân một mình mình vọng vang giữa bãi đỗ trống thênh
thang, tim bất giác cũng đập vội vã, chỉ đành tự rảo bước nhanh hơn.
Đúng lúc đến gần cửa thang máy, một bóng đen từ trong góc khuất nhảy ra, chặn
cứng lấy cô. Lòng dạ cô vốn đã ngổn ngang hốt hoảng, giờ sợ đến nỗi thất thanh
kêu lên.
“Vận Cẩm, em sao thế?” Nghe thấy giọng nói quen thuộc, cô mới hoàn hồn, thở
phào một hơi dài, “Chí Hằng, anh làm gì ở đây thế, làm em sợ thót tim:.
Từ Chí Hằng đứng trước cửa thang máy trong bãi đỗ, cất lời:” Anh chờ em lâu lắm
rồi, điện thoại của em bị hết pin hay sao thế? Cô ta đến tìm em à?”.
Tô Vận Cẩm mở túi xách ra, giở xem điện thoại, “Không sai”.
“Anh xin lỗi, Vận Cẩm, cô ta cãi cọ với anh một lúc, anh cũng không biết cô ta
mò ở đâu ra được số điện thoại phòng em, gọi đến đây rồi có người bảo nhóm em
ra Tả Ngạn, lại còn cho cả số di động của ai đó trong phòng em nữa. Cô ta không
làm hại gì đến em chứ?” Từ Chí Hằng âu yếm vuốt ve mái tóc cô.
Tô Vận Cẩm lạnh lung gỡ tay anh ta xuống, “Cô ta không làm gì hại em được. Chí
Hằng, là chúng ta làm tổn thương cô ấy”.
Trên gương mặt Từ Chí Hằng còn hiện vẻ phiền não, nói: “Vận Cẩm, đừng tỏ thái
độ này ra với anh. Em nhớ anh từng nói gì chứ, chỉ cần em mở lời, anh sẽ rời bỏ
cô ta”.
“Không cần phải như thế. Em rất cảm kích anh đã ở bên em quãng thời gian ấy,
những an ủi cùng niềm vui anh đã mang đến, em đều ghi nhớ. Thế nhưng bây giờ vợ
anh đã sang đến đây rồi, cô ấy vẫn còn rất yêu anh, anh đâu cần phải từ bỏ cuộc
hôn nhân này.”
“Thế nhưng em đã bao giờ hỏi xem anh yêu ai chưa?” Từ Chí Hằng bấy nay luôn
lạnh lung quyết đoán lộ ra vẻ mâu thuẫn.
“Chẳng phải đã giao hẹn rồi hay sao, hai ta hợp tan đều vui vẻ”, Tô Vận Cẩm dịu
giọng nói.
“Nếu anh nói không thì sao?” Anh ta dường như đã lấy lại được bản sắc chước mưu
cứng rắn trên thương trường.
“ Em chỉ có thể nói rất tiếc, lúc nào cần em cũng chẳng ngại nộp đơn từ chức
đâu.”
Từ Chí Hằng đăm đăm nhìn cô hồi lâu, sau đó ôm trán cười nhăn nhó đầu hàng:” Em
thắng rồi, quả nhiên là Tô Vận Cẩm khiến người ta vừa yêu vừa hận mà anh thích,
yên tâm đi, một chút phong độ này anh vẫn còn, có điều anh vẫn rất thất vọng,
cuối cúng thì em vẫn không yêu anh”.
Khuôn mặt Tô Vận Cẩm đột nhiên biến sắc.
“… Cuối cùng thì em vẫn không yêu anh, thế nên mới bình tĩnh nhường này… Chúng
mình chia tay thôi, Vận Cẩm…” Hơn ba năm rồi, chuyện đã qua cô cố gắng không
nghĩ đến giờ dường như lại tái hiện lần nữa, tiếng nói ấy bám riết lấy cô, nhất
quyết không chịu buông tha. “Cuối cùng em vẫn không yêu anh…”
Anh dựa vào cái gì mà nói em không yêu anh, dựa vào cái gì? Tô Vận Cẩm tưởng
như lại nghe thấy tiếng trái tim mình thổn thức khóc than.
“Vận Cẩm?”
Cô bị tiếng nói của Từ Chí Hằng đột ngột kéo về thực tại, hôm nay rốt cuộc là
sao đây? Anh ta là Từ Chí Hằng, không phải người ấy. Không ai có thể khiến trái
tim cô tan vỡ như thế được nữa.
“Xin lỗi, tối nay em uống hơi nhiều. Anh về đi, cô ấy đang chờ anh ở nhà đấy.”
“Em chắc chắn với lựa chọn của em chứ?” Từ Chí Hằng vẫn ôm ấp một tia hy vọng
cuối cùng.
Nụ cười của Tô Vận Cẩm dịu dàng nhưng kiên quyết.
Anh ta thỏe dài, rang rộng vòng tay trước cô, “Thế thì lần sau gặp lại giữa
chúng ta chỉ là quan hệ đồng nghiệp thuần túy thôi, coi như là một lần giã biệt
vậy”.
Tô Vận Cẩm ngã vào vòng tay anh ta, ôm chặt lấy người đàn ông từng mang đến cho
cô biết bao đỡ đần cùng hơi ấm, trong lòng không khỏi gợn nỗi chua xót, “Chí
Hằng, tin em đi, thực ra anh cũng không yêu em đâu,từ bỏ người ấy, anh sẽ phải
hối hận. Chúng ta vẫn là những người cùng hội cùng thuyền tốt nhât trong công
việc”. Cô hiểu rất rõ con tim mình, dù có những sai lầm cô mắc phải một lần
thôi đã là quá đủ.
Buồng tắm hơi nước mịt mùng, Tô Vận Cẩm ướt rườn rượt
bước ra trước gương, lấy tay gạt đi lớp sương này, một Tô Vận Cẩm không có bất
cứ thứ gì che đậy hay phòng bì, hóa ra vẫn chỉ là một người đàn bà yếu đuối.
Bàn tay cô lần từ trên cổ đi dần xuống, dừng lại ở phần bụng dưới phẳng phiu.
Cô vẫn nhớ rất rõ ánh mắt Lục Lộ nhìn cô trước lúc xuống xe. Cô không ngạc
nhiên khi một tín đồ theo chủ nghĩa tình yêu hoàn mỹ như Lục Lộ lại tỏ ra thất
vọng về cô đến thế, thực ra, đến bạn lâu năm như Mạc Úc Hoa còn không đồng tình
nổi với lựa chọn của cô. Một Tô Vận Cẩm nội tâm kiêu hãnh, một Tô Vận Cẩm coi
sự tôn nghiêm quan trọng hơn tất thảy, thế mà lại trở thành kẻ thức ba chen vào
giữa hôn nhân của người ta, chẳng có việc gì trớ trêu nực cười hơn thế nữa.
Nhưng nếu thời gian có quay ngược trở lại, liệu cô có đưa ra lựa chọn như thế
nữa không? Có lẽ cô vẫn sẽ làm như ngày ấy.
Khoảng thời gian đầu tiên rời xa Trình Tranh, cô đã nếm trải những tháng ngày
thao thức chỉ biết nắm chặt điện thoại trong lòng bàn tay, bất kể hai người