Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324525

Bình chọn: 8.00/10/452 lượt.

vì nghĩ đến cảm nhận của cô mà đã lựa

chọn cách cực đoan như thế này, cô càng chẳng còn mặt mũi nào đối diện với

Trình Tranh. Xưởng may hiện giờ dượng làm việc là phân xưởng nằm trong công ty

con thuộc tập đoàn của mẹ Trình Tranh - Chương Tấn Nhân. Tuy chút lỗi lầm dượng

phạm phải này khó mà kinh động đến lãnh đạo cấp cao của tập đoàn, nhưng vì Tổng

giám đốc Chương đã đích thân tiến cử, lại thêm cả quan hệ về phía Tô Vận Cẩm

nữa, mọi thứ không thể đơn giản cho được. Cô không muốn kinh động đến nhà họ

Trình, chỉ muốn để dượng âm thầm bù tiền vào cho đủ, khiến tất thảy sự việc hóa

giải thành không, coi như chưa từng xảy ra chuyện gì hết. Còn số tiền và ơn

nghĩa của Thẩm Cư An, cô sẽ nghĩ cách dần dần hoàn trả. Anh không phải là chồng

cô, cô có thể tuyệt nhiên thoải mái mà coi tiền và ơn nghĩa ấy là món nợ, một

khi đã là nợ thì sẽ có ngày trả sạch.

Buổi tối hôm ấy, cô mang nỗi mệt mỏi trở về căn nhà của hai người, vừa mở cửa

đã nhìn thấy Trình Tranh ngồi trên sofa. Nghe tiếng động, anh bèn ngoái đầu

lại, nhìn cô với ánh mắt có đôi phần xa lạ. Tô Vận Cẩm trong lòng ít nhiều đã

hiểu ra, có lẽ sự tình rốt cuộc chẳng thể giấu anh nữa. Biết trước không thể né

tránh được, cô quả quyết đi thẳng tới trước mặt anh, ngồi xuống chiếc sofa đối

diện.

“Lúc nãy Tiểu Văn, bạn cùng phòng kí túc ngày xưa của em, gọi điện thoại đến,

nói là nhà cô ấy dạo này có việc. thế nên số tiền cố ấy định cho em vay để khám

bệnh cho mẹ tạm thời không đưa em được. Sau đấy, anh gọi điện thoại cho mẹ em,

dượng em nói cảm ơn anh. Không lâu trước đây mẹ anh có nói chuyện với anh,

dượng em… Mẹ bảo anh đừng nói gì với em, mẹ sẽ giải quyết ổn thỏa. Tô Vận Cẩm,

nói cho anh biết, em lấy đâu ra mười một vạn?”

Quả nhiên dưới gầm trời này chẳng có bức vách nào không bị gió lùa, xem ra giờ

đây bức vách là cô đây đã không còn chỗ nào không bị gió lùa qua. Tô Vận Cẩm

nhìn thấy ánh mắt hồ nghi của anh, bỗng nhiên chột dạ, đành dứt khoát kể hết sự

tình sau trước, bao gồm cả việc mượn tiền Thẩm Cư An cho anh nghe.

Trình Tranh nghe xong không tỏ vẻ giận, cả cười, “Em gặp những chuyện như thế

này, người đầu tiên nghĩ đến lại không phải là anh, mà là Thẩm Cư An, em nói

xem, có phải anh rất bẽ mặt không”.

Tô Vận Cẩm tràn ngập cảm giác mỏi mệt, “Em cũng không biết phải giải thích ra

sao với anh nữa… Anh không hiểu”.

Trình Tranh đột nhiên đứng bật dậy, “Anh không hiểu, em có thể nói cho anh biết

cơ mà? Tại sao lại coi anh là thằng ngốc thế? Chẳng lẽ Thẩm Cư An thì hiểu

chắc?”.

“Đúng, anh ấy sẽ hiểu, bởi vì anh ấy cũng giống như em, hiểu rõ nghèo hèn đáng

sợ tới cỡ nào, biết rằng không có tiền thì cũng chẳng có tôn nghiêm gì hết!

Không như anh, trước nay không biết khốn khó có mùi vị ra sao. Trình Tranh, em

không coi anh là đồ ngốc, chỉ là em nghĩ ngợi đến mối quan hệ giữa chúng mình.

Dượng em nhờ giới thiệu của nhà anh mới có được công việc này, giờ đây sổ sách

có chuyện, em không muốn lại lấy tiền nhà anh đắp vào lỗ thủng ấy, như thế chỉ

làm mọi người khó xử hơn thôi.”

“Vớ vẩn, em tìm Thẩm Cư An vay tiền thì không khó coi đấy chắc?”, Trình Tranh

đang cơn giận dữ hùng hổ nói.

“Lúc như thế này em thà nợ Thẩm Cư An, chứ không muốn phải nợ anh, làm thế chỉ khiến

cho chúng mình ở với nhau càng khổ sở thôi!”, Tô Vận Cẩm cũng đứng dậy, ngẩng

mặt nhìn anh mà nói.

Trình Tranh tiện tay nhặt túi đựng tài liệu ở trên sofa, tay kia tóm lấy cổ tay

Tô Vận Cẩm, “Nếu em thực sự nghĩ đến mối quan hệ giữa chúng ta, thì hãy đi với

anh”. Sau đó anh không phân bua gì thêm, cứ thế lôi cô ra khỏi cửa.

Tô Vận Cẩm bị anh ép lên xe, lờ mờ phát hiện ra rằng anh đang lái xe đến chỗ ở

của Chương Việt và Thẩm Cư An, nhưng bất kể cô nói gì, anh cũng nhất mực không

thèm đếm xỉa.

Rất nhanh chóng họ đã đến khu nhà với địa thế lưng tựa núi, mặt giáp nước nơi

Thẩm Cư An đang ở. Trình Tranh gọi điện thoại cho Cư An , sau đó đánh xe vào

bãi đỗ chờ đợi. Mười phút sau, Thẩm Cư An một mình ăn vận chỉnh tề xuất hiện ở

ngay bãi đỗ xe, trông thấy Tô Vận Cẩm và Trình Tranh, anh cơ hồ đã dự cảm được

sẽ xảy ra chuyện gì đó.

Thẩm Cư An vừa bước lại gần, chưa kịp mở miệng, Trình Tranh đã xuống xe mở ngay

tập tài liệu cầm trong tay, rút từ trong đó ra mấy xấp tiền ném thật mạnh vào

người anh. Thẩm Cư An né tránh không kịp, bị mấy xấp ném trúng người, mấy xấp

khác bung ra giữa không trung, những tờ giấy bạc một trăm tệ cứ thế rớt xuống

đầy người đầy mặt anh.

“Trình Tranh!”, Tô Vận Cẩm thất thanh ngăn cản, nhưng sao kịp được nữa.

Thẩm Cư An đột ngột đụng phải biến cố như thế này, thế nhưng thần sắc không hề

thay đổi, anh lặng yên đứng ở chỗ cũ, để mặc những tờ tiền cứ thế rớt xuống

người, dáng vẻ thờ ơ.

Trình Tranh vẫn không buông tha Cư An, nói năng như thể oán giận tích tụ đã

lâu: “ Anh nhìn đấy, tiền trả đủ cho anh, tôi không biết anh rắp tâm làm trò gì

nữa, chị họ tôi bằng lòng lấy anh, tôi chẳng có gì để nói, nhưng anh có thể

không bám nhẵng lấy Vận Cẩm được chứ”.

Thẩm Cư An từ tốn bắt lấy một tờ tiền rơi trên vai, điềm đạm nói: “Tôi nghĩ l


Insane