Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324644

Bình chọn: 9.5.00/10/464 lượt.

như ở trung

tâm chăm sóc khách hàng, thế nhưng tiền đồ phát triển thì lại rất lớn, cô quá

cần đến một cơ hội như thế này.

Sau khi chuyển sang bộ phận marketing, khối lượng công việc bỗng nhiên tăng

lên, họp hành hội nghị, làm kế hoạch, đi điều tra, tăng ca thêm kíp đã trở

thành việc thường ngày, việc công việc tư, thi thoảng cũng có bồi dưỡng này nọ.

Tô Vận Cẩm một đằng phải chỉn chu mọi nhẽ với Trình Tranh, một đằng gánh vác

công việc, thế nên hai đầu công ty, gia đình đều bận rộn, đến đi đường cũng

bước nhanh hơn người khác.

Sự nghiệp của Trình Tranh hẳn nhiên là rực rỡ xán lạn. Anh trẻ trung, thông

minh, năng lực chuyên môn vững vàng, lại chịu bỏ công bỏ sức, rất nhanh chóng

đã trở thành một trong những tổ trưởng dự án của phòng thiết kế. Thăng tiến của

chức vụ tất nhiên đi kèm với bận rộn tăng lên, thêm ca thêm kíp không ngừng,

bản thảo bản vẽ lớn nhỏ, bồi dưỡng kĩ năng nghiệp vụ làm cho các dịp công tác

của anh càng nhiều thêm. Có điều, bạn bè đồng nghiệp đều không ngờ, một người

trẻ tuổi thành đạt như anh, trông có vẻ bướng bỉnh ương ngạnh, trên thực tế lại

quyến luyến tổ ấm nhường vậy. Nếu không phải bắt buộc, anh rất ít khi đồng ý đi

công tác, mà cho dù có ra ngoài công tác, làm xong chuyện lập tức quay về,

không bày vẽ nấn ná vô vị, tất thảy những “hội họp” và “bồi dưỡng” theo kiểu

lộc lá ưu đãi anh đều nhất loạt chối từ; ngoài ra, khối lượng công trình lớn,

không tránh khỏi làm thêm giờ, anh cũng dần dần giảm bớt tất cả những thù tiếp

cùng tiêu khiển, không có việc gì là đều lên tiếng phải về nhà với bạn gái. Mọi

người đều rất tò mò xem người bạn gái rất ít lộ diện của anh rốt cuộc là thần

thánh phương nào mà lại có ma lực khiến một người như Trình Tranh sớm chối từ

mọi phóng túng như thế.

Bản thân Tô Vận Cẩm cũng cảm thấy nên mãn nguyện mới phải, thế nhưng lại càng

cảm thấy áp lực hơn. Trình Tranh quấn quýt cô đến vậy, đương nhiên cũng đòi hỏi

cô đáp lại yêu thương nồng nhiệt như thế, ngược lại, nếu như cô có sơ sót với

anh, thì dù việc ấy có nguồn cơn lý lẽ, anh cũng sẽ không tránh khỏi nghĩ ngợi.

Cô gắng hết sức làm Trình Tranh được thỏa nguyện, gắng hết sức bầu bạn bên anh.

Tình yêu của anh nặng nề quá, thế nhưng cô chỉ có thể gánh lấy mà thôi.



Một buổi tối cuối thu, Tô Vận Cẩm cùng hai đồng nghiệp

ở phòng marketing vừa xong xuôi bữa thết đãi khách hàng quen, bước ra khỏi nhà

hàng. Tuy tửu lượng của cô giờ đây đã được tôi luyện đến mức tiến bộ ít nhiều

so với trước kia, nhưng vì bụng rỗng không lại bị khách hàng chuốc cho vài ly,

nên cô vẫn hơi chuếnh choáng.

“Vận Cẩm, không sao chứ, có cần anh đưa về nhà không?” anh chàng đồng nghiệp

vừa xịch tới hạ kính xe xuống hỏi cô.

“Em cảm ơn, không cần đâu ạ.” Cô cười cười vẫy tay tạm biệt anh đồng nghiệp,

thói chiếm hữu của Trình Tranh khiến cô đã quen gắng hết sức vạch rõ ranh giới

với mọi thị phi. Anh đi công tác đã mấy ngày, không thể đến đón cô, thế nên cô

mới yên tâm mà ngồi đến tận lúc tàn cuộc, nếu anh mà trông thấy bộ dạng của cô

lúc này, ắt hẳn lại nổi trận lôi đình cho mà xem.

Nghĩ đến anh, Tô Vận Cẩm rút chiếc di động từ túi xách ra, không nhìn thì thôi,

vừa nhìn đã bất giác sững sờ hốt hoảng, trên điện thoại mười mấy cuộc gọi nhỡ,

đều là của Trình Tranh, lại còn mấy tin nhắn nữa:

-“Em đang ở đâu đấy? Có nhớ anh không? Anh nhớ em lắm!”

-“Việc của anh ở đây xong sớm rồi, sẽ bay về ngay lập tức, về nhà gặp em nhé!”

-“Sao không nghe điện thoại anh gọi?”

-“Anh về đến nhà rồi, không có chìa khóa, em đang ở đâu đấy?”

-“Tô Vận Cẩm, em mau xuất hiện ngay, em chết chắc rồi!

-“Đừng dọa anh nữa, anh lo lắm.”



Cơn gió khuya tràn tới, Tô Vận Cẩm thốt nhiên giật mình, chút hơi say mỏng mảnh

đã tan sạch. Cô không dám đọc tiếp nữa, cuống cuồng chặn một chiếc xe lại, bảo

tài xế phóng hết tốc lực về nhà. Thở phù phù bước ra khỏi thang máy, cô chỉ

thấy Trình Tranh đang tựa nghiêng người trên cửa chống trộm, trong tay cầm

chiếc áo vest, hành lý quẳng một bên.

Tô Vận Cẩm rón rén chạy lên phía trước, “Em xin lỗi, em xin lỗi, em không biết

anh lại về sớm, chắc anh đợi lâu lắm rồi”.

Trình Tranh dựng thẳng người lên, làm như không hề nghe thấy lời cô nói, ngửi

thấy hơi rượu trên người cô, sắc mặt càng đanh lại lạnh lẽo, cửa vừa mở, anh để

mặc cô tự mình đi vào trước. Tô Vận Cẩm chững lại chốc lát ở cửa, cảm thấy ít

nhiều sượng sùng, nhưng vội vã giấu đi, giúp anh xách hành lý, rồi theo chân

anh đi vào nhà.

Trình Tranh không thèm bật đèn, ngồi huỵch xuống sofa, im lìm chẳng nói năng.

Vốn đã quen với bộ dạng hung hăng càn rỡ những lúc nổi cơn nổi cớ của anh, giờ

thấy dáng vẻ anh thế này, Tô Vận Cẩm chẳng biết phải cư xử ra sao. Cô bật đèn

lên, mang đồ của anh vào phòng, sau đó quay trở lại ngồi đối diện với anh: “Anh

đã ăn gì chưa? Có đói không? Em làm chút gì đấy cho anh ăn nhé?”.

“Có chết đói cũng không khiến em phải lo”, anh hằn học nói.

Tô Vận Cẩm cố nặn ra một nụ cười, nghiêng người đặt tay lên mu bàn tay anh, dịu

dàng nói: “Em xin lỗi mà, hôm nay có người khách quen, công việc bình th


Old school Easter eggs.