
ỗi đau tê dại. Hóa ra cô là đứa con gái thê thảm, thất bại nhường
này, mẹ mắc thứ bệnh quái ác ấy, cô lại không hề biết gì. Dượng nói không sai,
cứ cho là báo tin cho cô, cô cũng có thể làm được gì đây? Cô không có tiền. Hỏi
vay Trình Tranh ư?
Đến dượng cũng biết là cô không thể mở miệng nói lời ấy được, suy cho cùng tính
mạng của mẹ hay là lòng tự trọng của cô quan trọng hơn? Lẽ nào cô là thứ người
lạnh lùng đến vậy?
Tô Vận Cẩm cảm thấy cả trái tim như sắp sửa vỡ toác, việc mà cô sợ hãi nhất đã
xảy ra, thế nhưng cô chẳng biết trách móc ai cả. Tất thảy hệt như cục thế mà
vận mệnh đã an bài, cô cứ từng bước từng bước né tránh nó, thì từng bước từng
bước sa chân vào giữa. Như thể đột nhiên sực tỉnh, cô thoăn thoắt mở ngăn kéo,
móc ra tất cả các sổ tiết kiệm và thẻ tài khoản, một vạn năm nghìn tệ, đây là
tất cả tích cóp của cô, cô lại giở số điện thoại ra, gọi cho người đầu tiên là
Mạc Úc Hoa. Mạc Úc Hoa còn chưa tốt nghiệp đại học, ngay lập tức bằng lòng cho
cô vay tất cả số tiền dành dụm được, có điều chỉ vài nghìn. Tiếp đó cô lần lượt
gọi cho mấy bạn cùng phòng và bạn học có quen biết từ hồi đại học, mọi người
đều chẳng dư dật gì, anh một chút tôi một ít, tổng cộng cũng chưa đến hai vạn,
thêm khoản tích cóp của cô nữa, cùng lắm là được bốn vạn, so với mười một vạn,
số còn thiếu chẳng phải chỉ là chút đỉnh. Tô Vận Cẩm nắm chặt cuốn sổ tiết kiệm
mỏng manh, cảm thấy như từng lỗ chân lông trên cơ thể đều bị lùa thông thống.
Lúc tiếng chuông điện thoại vang lên, cô hốt hoảng giật mình, nhấc lên, hóa ra
là Trình Tranh. “Vận Cẩm, em xuống đây, anh ở dưới nhà đợi em, nhanh lên”,
giọng của anh lộ vẻ hớn hở bí mật, như thể truyền về từ một thế giới khác vậy.
Tô Vận Cẩm máy móc kiếm một chiếc khăn ướt lau lau mặt, cất gọn sổ tiết kiệm
rồi lật đật xuống nhà, vừa bước ra khỏi thang máy, đã thấy ngay Trình Tranh
đứng ngay bên cạnh một vật gì đó rất lớn, nhìn cô cười rạng rỡ vô cùng, “ Vận
Cẩm, em xem này, hóa ra đây chính là cái ngạc nhiên thú vị mà ông bà cụ nhà anh
đã nói. Phiên bản màu xanh sẫm có số lượng hạn chế của Hummer H2, hôm nay cử
riêng người đánh qua đây, không ngờ con mắt của người chỉ quen nghiên cứu khoa
học như ông cụ lại khá thế này”.
Tô Vận Cẩm ngơ ngẩn nhìn chiếc xe việt dã lộng lẫy phô trương trước mắt, nhất
thời không biết nói gì. Trình Tranh ngỡ là cô cũng ngạc nhiên đến ngẩn người
hệt như anh lần đầu tiên nhìn thấy, liền kéo cô lên ngồi ở hàng ghế lái. “Anh
đưa em đi lượn một vòng… Nhìn thấy chưa, ở đây còn trang bị cả hệ thồng cần gạt
tự cảm ứng trong thời tiết mưa tuyết nữa, lại còn hai màn hình…”, Trình Tranh
giảng giải cho cô nghe, Tô Vận Cẩm thì hỏi lại hệt như phản xạ có điều kiện,
“Cái xe này bao nhiều tiền thế?”.
Trình Tranh chau mày nghĩ ngợi, rồi nói, “Vào khoảng năm sáu mươi vạn gì đấy,
anh cũng không rõ giá tiền cụ thể, mà quan tâm nó bao nhiêu làm gì. Cái này cả
thế giới sản xuất không quá tám trăm bảy mươi chiếc, có tiền cũng chưa chắc đã
mua được đâu”.
“Thế nhưng không có tiền thì càng không màng tới nổi. Hơn năm mươi vạn…” Tô Vận
Cẩm lắc đầu cười nhăn nhó, chẳng qua cũng chỉ là một món quà sinh nhật, một món
đồ chơi kềnh càng, nhưng có lẽ lại là con số không tưởng ở chỗ sống chết hiểm
yếu của những người túng quẫn.
“Đừng tưởng là bố anh phóng khoáng nhường này, nếu mà ông cụ ra tay rộng rãi
thế, cục phòng chống tham nhũng sẽ mò đến rầy rà ngay, chắc chắn lại là tiền mẹ
anh ném ra thôi”, Trình Tranh nhìn cô nói.
Tô Vận Cẩm xoay đầu anh nhìn thẳng ra phía trước, “Bố mẹ đã tặng xe cho anh,
thì phải lái cho cẩn thận mới được”.
Cô vốn định nói với anh điều gì? Giờ thì cô chẳng còn muốn nói gì nữa rồi.
Ngày hôm sau, Trình Tranh nằng nặc đòi đưa cô đi làm.
Chiếc xe lộng lẫy phô trương trên suốt đường đi đã thu hút biết bao nhiêu sự
chú ý, sau khi bước vào công ty, những đồng nghiệp hiếu kì của cô lũ lượt đến
thăm dò chỗ cô, ngưỡng mộ cô tốt số, trèo được cành cao. Tô Vận Cẩm trước sau
chỉ lặng lẽ không hé một lời, cũng may bình thường cô cũng ít nói, nên lúc này
cũng không đến nỗi đắc tội với đồng nghiệp.
Buổi trưa trước giờ nghỉ, Vận Cẩm gọi điện thoại cho Thẩm Cư An, đến chiều, tám
vạn tệ đã y hẹn chuyển vào tài khoản của cô, cô tức tốc chuyển tổng cộng mười
hai vạn cho dượng.
Trong lòng Tô Vận Cẩm thầm cảm ơn Thẩm Cư An đã không hỏi nhiều, chẳng chút do
dự đưa tay giúp đỡ, nhưng cô cũng hiểu rằng mượn tiền ở chỗ anh thực ra chỉ là
bước đường cùng. Không nói đến quan hệ chồng chéo khăng khít giữa anh với Trình
Tranh, chỉ riêng mối tình nhập nhằng một thời giữa cô và anh thôi cũng đã không
nên dây dưa tiền nong với anh rồi, không đến mức cùng đường không lối thoát, cô
cũng sẽ không đi bước này.
Thực ra, dù biện bạch thế nào đi chăng nữa, cô cũng
vẫn nên cầu cứu Trình Tranh, vì hiện giờ anh mới là người gần gũi với cô nhất.
Nếu ngay từ lúc mẹ phát hiện ra bệnh tình đã lập tức báo cho cô biết, thì dù có
khó xử, cô cũng vẫn mở miệng nói ra, suy cho cùng chẳng có gì quan trọng hơn
bệnh tình của mẹ. Thế nhưng mẹ và dượng