
ường
vẫn hay qua lại với nhau, thực tình không từ chối được. Thêm nữa, em đâu có ngờ
hôm nay anh lại về sớm…”.
“Phải rồi, lúc biết rõ là anh ở nhà thì em mới đợi anh, còn lúc nghĩ là anh
không về, em liền ra ngoài muốn làm trò gì thì làm. Em đối xử với anh như thế
sao? Tô Vận Cẩm, nhiều lúc anh không hiểu nổi em.” Trình Tranh hất văng bàn tay
cô ra.
Tô Vận Cẩm hít một hơi, từ từ rút tay lại, “Trình Tranh, anh nói có lý một chút
đi, tối nay em về muộn, nhưng đúng là vì công việc, lúc ấy xung quanh ồn qua,
di động để trong túi, em không nghe thấy chuông reo, cũng không ngờ là anh lại
quên mang chìa khóa, em đã xin lỗi rồi, anh còn muốn sao nữa?”.
“Công việc quái quỷ gì mà ghê gớm thế, chẳng qua là hầu mấy lão háo sắc uống
rượu. Anh đứng ngoài cửa đợi em đến ba tiếng đồng hồ, ba tiếng đồng hồ! Em có
biết không? Cũng may là anh thức đêm thức hôm làm cho xong công việc, không trù
trừ lấy một giây trở về ngay, từ lúc xuống máy bay đến giờ, đến một giọt nước
còn chưa uống.”
“Em biết là anh giận, nhưng anh có sự nghiệp của anh, em cũng có công việc của
em chứ, trước nay em chưa từng trách móc anh ra ngoài khách khứa, thì ít ra anh
cũng thông cảm cho em một chút chứ.”
“Anh không biết cách thông cảm cho em, anh không chín chắn – đương nhiên rồi,
anh không phảilà Thẩm Cư An, làm sao mà dịu dàng thấu hiểu được như thế. Mà
đằng nào anh cũng có biết cuộc em ra ngoài với ai đâu, cũng chẳng buồn để ý.”
Tô Vận Cẩm nghiến chặt hàm răng, rồi lại lơi ra, lời của anh khiến người ra
muốn nhịn không nhịn nổi, cô bực không thể cho anh một cái tát, nhưng lý trí
nhắc nhở cô, có tức giận cũng chẳng ích gì, không nên chấp nhặt với anh, nhường
nhịn một chút, việc gì phải châm dầu vào lửa? Cô cố gắng kìm nén cảm xúc bản
thân, nhổm người lên bảo: “Em đi rót cho anh cốc nước”.
Trình Tranh lạnh lùng nhìn cô vào bếp, chốc lát cô đã bưng nước ra, đưa trước
mặt anh, anh gạt đi, “ Tô Vận Cẩm, em có biết là anh ghét nhất cái bộ dạng này
của em không, cái gì cũng giữ trong lòng, cái gì cũng không buồn nói, em có
biết giận dữ không, em có cảm xúc không đấy? Xưa nay đều như thế, cứ như là vì
để mọi sự êm đẹp mà phải chịu đựng anh. Cái anh muốn là một người vợ bằng xương
bằng thịt, không phải một ô sin làm việc theo giờ chỉ biết phục vụ chu đáo và
có thể lên giường với anh”.
Cốc nước Tô Vận Cẩm cầm trên tay bị anh hất nghiêng sang một bên, sóng ra ngoài
hơn một nửa, cô giữ tay vững lại, phản ứng đầu tiên chính là hắt nửa cốc nước
còn lại vào mặt Trình Tranh, sau đó ném mạnh cái cốc đã rỗng không, chiếc cốc
thủy tinh đập vào mặt sàn vỡ tan tành, thứ âm thanh vụn vỡ sắc lẻm ấy khiến
người ta phải kinh động như thể ngọc rạn.
Trong giọng nói của Tô Vận Cẩm dường như cũng có thứ gì đó đang vỡ tan,” Thế
này thì anh hài lòng rồi chứ”.
Những giọt nước bám theo mái tóc Trình Tranh rỏ xuống, anh lộ vẻ không dám tin
là sự thật, thế nhưng cũng không có ý định vuốt sạch đi, anh mới chỉ tay thẳng
ra phía cửa,” Cô cút đi, tôi không muốn nhìn thấy cô nữa”.
Tô Vận Cẩm không thèm nói đến câu thứ hai, từ sofa đứng bật dậy. Động tác của
Trình Tranh còn chóng vánh dữ dội hơn cô, anh dùng cả thân mình đè nghiến cô
xuống sofa. Tô Vận Cẩm đau điếng, lấy hết sức đạp anh ra, cả hai người lăn từ
sofa xuống, người Trình Tranh bị đè xuống dưới, nhân lúc anh chưa kịp phản ứng,
cô giãy giụa bò lên khỏi người anh. Anh mau lẹ chống một tay lên sàn nhà lật
phắt người, một tay tóm lấy đuôi tóc cô, giật trở lại.
“Ái!” Tô Vận Cẩm đau đến mức suýt trào nước mắt, không để ý nhiều nữa, quay đầu
lại là lấy tay gạt, móng tay sắc ngọt cào vô số vết trên cổ Trình Tranh. Hệt
như con báo đánh hơi thấy mùi máu tanh, Trình Tranh càng thêm mất lý trí, lấy
hết sức đè mạnh cô xuống sàn, giữ chặt được cô rồi liền bắt đầu xé toang quần
áo trên người mình và người cô. Tô Vận Cẩm đương nhiên biết anh muốn làm gì,
thứ nhục dục bột phát trong tình cảnh này khiến cô cảm thấy chẳng khác gì loài
thú vật, biết rõ vào thế yếu nhưng vẫn bạt mạng cự tuyệt. Một kẻ ỷ thế cưỡng
đoạt, người kia thì sống chết chống lại, hai bên giằng xé, hít thở trong im
lặng, hệt như loài mãnh thú săn mồi bị trúng thương. Trình Tranh rất nhanh
chóng đã chiếm thế thượng phong, duỗi thẳng người lấy hết sức đi vào trong cơ
thể cô. Thứ chiếm hữu không dạo đầu chẳng ve vuốt khiến tiếng rên rỉ cũng nghẹn
cứng nơi cổ họng Tô Vận Cẩm, cô tuyệt vọng từ bỏ mọi quẫy đạp, để mặc anh hành
động thô bạo trên cơ thể mình, cho đến tận lúc anh phát ra tiếng thở phào mãn nguyện.
Hai ngươi, vì đâu mà đến khoảnh khắc thịt da quấn quýt gần gũi đến vậy mà hai
mảnh linh hồn lại càng lúc càng diệu vợi xa xôi như thế? Trình Tranh trong giây
phút dục vọng được giải phóng, trong lòng lại cảm thấy có thứ gì đó đang dần
trôi mất, anh sống chết muốn nắm chặt, thì đến cả phương hướng cũng chẳng thấy
đâu. Anh áp trán mình sát vào trán cô, thì thầm:
“Rốt cuộc là anh làm tổn thương em hay em làm tổn thương anh? Em nói đi, anh
phải thế nào mới được”.
Tô Vận Cẩm chỉ cảm thấy rã rời chán nản, “Thôi