
ận Cẩm và mẹ cô đều bảo phải ở nhà còn có bà con họ
hàng phải đi thăm, hai người mới không nài ép nữa.
Trình Tranh kéo Tô Vận Cẩm sang một bên, bảo: “Bà con thì để mẹ với dượng em đến
thăm là được rồi. Em ở lại đây đi”. Tô Vận Cẩm cười đáp: “Ngày nào hai đứa cũng
ở với nhau anh chưa chán hay sao”. Anh chàng liền cười ranh mãnh ghé sát tai cô
thì thầm một câu, mặt Tô Vận Cẩm đỏ bừng lên, trừng mắt lườm anh chàng. Phía
bên này mấy người lớn nhìn bộ dạng của cặp đôi trẻ tuổi, đều chỉ cười cười
chẳng nói năng gì.
Về đến nhà bằng chuyến xe đêm, vừa mới thay dép xong, em gái đột nhiên hỏi một
câu: “Hôm nay nhà mình đi gặp nhà của người yêu chị gái hay là ông bà chủ của
bố thế ạ?”
Tô Vận Cẩm sững người, ngay lập tức nghe thấy dượng mắng em gái: “Trẻ con không
biết gì, sao mà lắm lời thế?”
Em gái thấy oan ức quá, cãi lại mấy câu, tay dượng liền giơ lên cao, Tô Vận Cẩm
vội vã giằng ra, “Dượng đừng bực mình, trẻ con không biết gì, việc gì phải chấp
nhặt, huống hồ em nói cũng đâu có sai”.
Cô đẩy em gái vào buồng, trông thấy mẹ nhìn cô với thái độ rất phức tạp.
“Vận Cẩm, dượng không có tài cán gì, dượng với mẹ cũng không muốn giấu con, thế
nhưng tình cảnh gia đình mình như thế này, mẹ con sức khỏe lại không tốt…”
Tô Vận Cẩm cởi áo khoác, phủi phủi đám bụi bặm vô hình, “Đã là người trong nhà,
nói mấy lời này gì nữa, dượng à, hai người hôm nay cũng mệt rồi, sửa soạn một
chút rồi đi nghỉ sớm đi ạ”.
Cô quay người bước về phòng, tay của mẹ đã rón rén giật giật gấu áo cô.
“Vận Cẩm…”
Tô Vận Cẩm nhìn người thân yêu duy nhất trên đời của cô, mỉm miệng cười, “Mẹ à,
mọi người làm sao thế. Đây không phải việc gì tồi tệ, cho dù là nể mặt người
quen biết, thế nhưng nếu dượng không có tài cán gì, nhà Trình Tranh cũng chẳng
đỡ đần được đâu”.
“Nếu không phải là nhà mình khó khăn quá, mẹ với dượng cũng không cam lòng để
con phải khó xử đâu, con là con gái của mẹ, mẹ lúc nào chả mong con sống sung
sướng hơn mẹ, xem ra, con trai nhà họ Trình đối với con tốt lắm, bố mẹ cậu ấy
cũng là người tốt”.
Tô Vận Cẩm vỗ nhẹ vào mu bàn tay mẹ, “Dượng công ăn việc làm suôn sẻ, mọi người
được bình an, với con cũng là việc tốt lắm rồi”.
Trước lúc đi ngủ, Tô Vận Cẩm nhận được tin nhắn của Trình Tranh gửi: “Anh nhờ
mẹ giúp dượng, cũng chỉ muốn làm em vui thôi”. Tô Vận Cẩm đặt chiếc điện thoại
lên ngực, hồi lâu mới nhắn lại cho anh: “Lẽ nào em còn không biết hay dở ra sao
ư, em hiểu mà, cảm ơn anh”. Cô chẳng có tư cách gì bắt những người cô yêu
thương phải dẫm bước trên băng mỏng.
Kỳ nghỉ Tết qua đi, Tô Vận Cẩm cùng Trình Tranh quay
trở lại thành phố G. Cuộc sống cứ trùng lặp ngày này qua ngày khác, Tô Vận Cẩm
cũng cố gắng ép mình không nghĩ đến chuyện công việc của dượng nữa, cô không
cam lòng để chuyện này làm đảo lộn cuộc sống bình thường của cô và Trình Tranh,
chỉ hy vọng bên phía dượng hết thảy thuận lợi, gắng tâm gắng sức ở nhà máy mới,
cũng là không phụ lại lòng tốt của bố mẹ Trình Tranh.
Đám cưới của Thẩm Cư An và Chương Việt được cử hành vào dịp cuối tuần thứ hai
sau dịp Tết. Vì Chương Việt đã sống ở nước ngoài nhiều năm, thẩm thấu phong tục
Tây phương vô cùng sâu sắc, thêm nữa mẹ cô lại là tín đồ Thiên chúa ngoan đạo,
vậy nên hôn lễ về cơ bản cử hành theo lối Tây phương. Cả quá trình diễn ra nghi
thức tuyệt không hề phô trương xa hoa như Tô Vận Cẩm vẫn tưởng tượng ban đầu,
trái lại được tiến hành trong bầu không khí vô cùng trang trọng trầm lắng,
khách được mời đến tham dự cũng chỉ là bạn bè thân thiết và một ít đối tác làm
ăn vẫn thường qua lại khăng khít, ký giả và những người hiếu kỳ vốn nghe tiếng
mà đến đều được khéo léo chặn lại bên ngoài cửa. Đám cưới được lựa chọn diễn ra
trên thảm cỏ của một khách sạn đứng tên Chương gia, sau phần nghi thức là đến
tiệc buffet nhẹ nhàng, thoải mái.
Tô Vận Cẩm tự lấy cho mình một ly nước từ tay người phục vụ, rồi ngồi ở một
chiếc ghế dài bên cạnh bụi cây thấp le te, im lặng tận hưởng nắng ấm. Trình
Tranh lúc trước còn quanh quẩn bên cô, dẫn cô tới gặp gỡ chào hỏi từng bạn bè
thân thích một. Dần dà, gặp càng lúc càng nhiều người quen, trong đó có rất
đông bạn bè cung chơi với anh và Chương Việt từ thưở nhỏ, đều là con em nhà
quyền quý gia cảnh tượng tự như hai người bọn họ vậy, bao năm không gặp gỡ tụ
họp một nơi, có nhiều lắm những chuyện cười vui kể chẳng hết, Tô Vận Cẩm không
góp lời vào nổi, cũng không muốn ngắt lời họ, thoái thác là muốn đi loăng
quăng, một mình rút lui thật lặng lẽ.
Cô nhấp một hớp đồ uống, hít một hơi thật sâu thứ hương thơm riêng có của thảm
cỏ xanh, ngắm nghía khung cảnh lộng lẫy xa hoa xung quanh. Nếu như không có
Trình Tranh thì đây là một thế giới cô hoàn toàn chẳng thể tưởng tượng ra. Bình
thường anh ở ngay bên cạnh, cô chẳng cảm thấy anh có gì đặc biệt khác người,
đến hôm nay mới vào vị trí một kẻ đứng ngoài để nhìn vào anh thật công bằng,
mới thấy đứng giữa một đám người trẻ trung đẹp đẽ cùng trang lứa, anh vẫn đáng
gọi là cây cao nổi bật giữa rừng. Anh cùng với Chương Việt ở giữa bạn bè nói
cười thư thái,