
i cười quay lại nhìn cô, dường có ngàn vạn lời muốn tỏ, nhưng như
Tô Vận Cẩm thấy, điệu bộ ấy rõ ràng đang nói: “Cậu đáng tôi đi, có giỏi thì cậu
đánh tôi đi”.
“Có gì thì về nhà nói tiếp”. Nhìn dáng vẻ của mẹ, Vận Cẩm biết ngay là bà đã tự
động coi giao tiếp bằng ánh mắt giữa hai người này là đầu mày cuối mắt đưa
tình.
Trình Tranh cười mủm mỉm tạm biệt cô Lý xong xuôi, liền theo Tô Vận Cẩm đang
rầu rĩ ủ ê lên nhà.
Lên đến nhà, tranh thủ khoảng giữa lúc rót trà cho Trình Tranh, mẹ Vận Cẩm kéo
cô vào bếp, khẽ hỏi: “Vận Cẩm, sao con có bạn trai mà không kể cho mẹ biết?”.
Tô Vận Cẩm ngó lên tần nhà, “Đã bào là bạn học hồi cấp III mà”.
“Lại còn dối mẹ nữa phải không? Làm gì có chuyện một đứa con trai học cùng cấp
III lại vượt đường xa như thế đến tận nhà mình tìm con?”, mẹ nói giọng trách
móc, liền nagy sau đó lại tỏ vẻ vui mừng: “Thế này cũng tốt, mẹ lúc nào cũng
cảm thấy không phải với con, sợ trong lòng con cảm thấy cô đơn, giờ có người
chăm sóc con rồi, mẹ ít nhiều cũng yên tâm được đôi phần”.
Tô Vận Cẩm không nói gì, dù ban đầu có bao nhiêu lời biện giải đi nữa, nhưng
sau khi nghe mẹ nói những lời này xong, cô làm sao có thể nhẫn tâm khiến mẹ
thất vọng được.
Cô quay trở ra phòng khách, vừa lúc trông thấy Trình Tranh nhìn tứ phía, dó xét
chung quanh. Tô Vận Cẩm chẳng thiến ý gì đưa trà cho cậu ta, nói một câu: “Quen
ở nhà cao cửa rộng rồi, chắc chưa bao giờ thấy cái nhà nào trống huếch trống
hoác như thế này nhỉ”.
Trình Tranh đón lấy tách trà, hớp ngay một ngụm, nòi: “Không phải đâu, nhà tôi
thực ra ở trong khu tập thể viện thiết kế của bố tôi, chẳng phải nhà cao cữa
rộng gì cho cam. Vận Cẩm, nhà cậu thu xếp tươm tất sạch sẽ quá, thấy ngay là mẹ
cậu bình thường rất chăm chút, tỉ mẩn”.
“Làm gì có”, mẹ Vận Cẩm vừa vui vừa ngượng. “Hai đứa cứ ngồi đây, xem ti vi đã,
cô đi làm cơn cho hai đứa ăn”.
Bóng mẹ vừa khuất vào bếp, Tô Vận Cẩm lập tức hạ thấp giõng bảo: “Cậu cứ vờ vịt
đi, vờ vịt đủ rồi thì cuốn gói cho mau”.
Trình Tranh cũng khẽ giọng bảo: “Sao nhà cậu lại dán chữ Hỉ, không phải mẹ cậu
sớm biết tô sẽ đến, nên chuẩn bị để ngay lập tức cho chúng mình vào động phòng
đấy chứ?”.
Vì sợ kinh động đến mẹ, Tô Vận Cẩm hận không thể lấy cả cốc nước nóng mà hắt
vào bản mặt đáng ghét đấy. Cô cắn răng, có đôi chút ngượng nghịu, bảo rằng: “Là
hôn sự của mẹ tôi, mẹ chuẩn bị tái hôn”. Vốn đã chuẩn bị sắn tâm lý sẽ nghe
thấy tiếng cười nhạo của cậu ta, ai ngờ Trình Tranh chỉ “Ờ...” một tiếng, cả
khuôn mặt tỏ vẻ “hóa ra là thế”.
Cơm mẹ chuẩn bị rất nhanh chóng đã bày ra bàn, thịnh soạn hơn bình thường rất
nhiều, mẹ lại còn gắp thức ăn cho Trình Tranh liên tục.
Tô Vận Cẩm ăn không thấy ngon, chỉ gảy gót máy miếng, rồi bảo với Trình Tranh:
“Cậu ăn nhanh chút, buổi chiều chỉ có một chuyến xe lên tỉnh thôi, muộn là ra
bắt không kịp đâu”.
Trình Tranh nghe thấy, đặt bát đũa xuống, nhìn sang mẹ Tô Vận Cẩm nói: “Cô ơi,
cháu đến vừa đẹp lúc, không biết có thể ở lại tham dự... dạ... tham dự đám cười
của cô được không ạ?”. Cậu thu chân lại, không kịp để cho Vận Cẩm kịp lén lút
đá thật mạnh.
Gương mặt mẹ Vận Cẩm đỏ bừng lên, vội vàng nói: “Nói gì thế, thực ra chỉ là một
lễ thành hôn rất giản dị thôi mà, đằng nào thì họ hàng thân thích của bên này
cũng ít, cháu đến vừa hay, ở lại đi, chỉ e chỗ chúng tôi quá sơ sài, cháu không
quen”.
“Không đâu ạ”. Trình Tranh cầu được ước thấy cười toe, nhân lúc mẹ Vận Cẩm
không để ý, anh chàng ngó sang Tô Vận Cẩm đang hoàn toàn không nói được lời
nào, hất hất càm thị uy.
vừa từ Vân Nam về Bắc
Kinh đúng không? Đi máy bay về à?”.
“Làm gì có, ông thầy bọn tôi chết nhát lắm, làm sao dám ngồi máy bay, thêm nữa
nhà trường đấu có gánh được lắm kinh phía thế, ngồi xe lửa về, suýt soát bốn
mươi tiếng đồng hồ, tôi chán gần chết”.
“Có phải là hôm trước nữa lên tàu từ Côn Minh? Chuyến Kxx?”.
“Í sao cậu biết?” Trình Tranh cười, bế cốc nước đi về phía cô.
Một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng cô, đến giọng nói cũng bắt đầu run, “Toa số
bao nhiêu?”.
Trình Tranh vừa đưa nước cho cô, vừa nghiêng đầu nhớ lại, “Ừm... hình như là
toa số 14, Cậu hỏi làm gì?”.
Lúc Tô Vận Cẩm đón lấy cốc nước, ngón tay cô vô ý đụng chạm vào tay cậu ta, hãi
hùng kinh ngạc, “Sao tay cậu nóng thế này?”.
Trình Tranh thấy tức cười, “Tôi vừa mới bê cốc nước sôi, tay đương nhiên là
nóng rồi”.
Cô không thèm đẻ ý đến lời cậu ta, lấy tay rờ rờ lên trán cậu ta, cũng nòng y
hệt. Trình Tranh bắt lấy bàn tay lạnh toát của cô, thắc mắc hỏi: “Cậu làm gì
đấy?”.
Tô Vận Cẩm lấy hết sức giằng ra khỏi tay cậu ta, cuống đấn nỗi giọng lạc hẳn đi:
“Cậu có biết là toa số 16 trong cùng chuyến tàu vời cậu vừa phát hiện một người
nhiễm SARS thời kỳ phát bệnh không?”.
“Người nhiễm bệnh SARS?”, Trình Tranh kinh ngạc, sau đó sắc mặt dần dà dịu
xuống. “Cậu sợ tôi lây bệnh cho cậu à?”.
“Cậu... Tôi bảo cậu là thằng điên mà!”, Tô Vận Cẩm vội vã đảo một vòng quanh
phòng khách. “Có cặp nhiệt độ không? Mấy hôm nay cậu có ho, đau đầu hay khó
chịu gì không?”.
Trông thấy cậu ta chỉ biết lắc đầu, cô d