XtGem Forum catalog
Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323854

Bình chọn: 8.5.00/10/385 lượt.

đến lớn bố mẹ

tôi còn chưa dám động đến một ngón tay của tôi đâu, cậu giỏi đấy, vừa đến cửa

chưa hỏi han ngọn ngành gì đã cho tôi một trận đánh đấm điên cuồng, lại còn bạt

tai tôi nữa, thật tức chết đi được, nếu không phải là nể tình cậu…thì tôi sớm

đã…”.

“Cậu sớm thế nào?”, Tô Vận Cẩm cười nhạt, lại nhớ tới tình cảnh sang nay với

Thẩm Cư An, trong ngực dội lên một cơn đau thắt . “Cậu có gì mà không gây ra

được, Trình Tranh, đồ tiểu nhân bần tiện, rốt cuộc câu đã làm được vềic gì tốt

đẹp chứ?”.

Trình Tranh nói: “ Tôi bần tiện, còn anh chàng Thẩm Cư An của cậu thần thánh

đến cỡ nào chứ?”.

“Là ý gì?”, Tô Vận Cẩm tức tối vặn lại.

“Cậu hỏi tôi là tôi nói với anh ta cái gì hả? Những lời tôi nói đều là lời nói

thật, thêm nữa câu nào câu nấy đều là nói trước mặt cậu hết, xưa nay chưa từng

bày trò xấu xa sau lưng người khác bao giờ”, cậu thở một hơi, tiếp tục nói,

“Với lại, cứ cho là tôi nói cái gì đi nữa, nếu là đàn ông thì anh ta nên thẳng

thừng chính trực mà khiêu chiến với tôi đây này, chứ không phải co rúm một chỗ,

thờ ơ vứt bỏ cậu, đây là biểu hiện anh ta yêu cậu đấy hả, anh ta có yêu cậu hơn

tôi không?”.

Đây chính là chỗ Tô Vận Cẩm không muốn đối mặt, cô nhắm mắt lại, “Bất kể ra sao

đi chăng nữa, cũng đều do cậu hại cả, tại sao cậu lại muốn tới để đảo tung cuộc

sống của tôi, nếu cậu không xuất hiện, tôi đã sống rất yên ổn rồi”.

“Thật không?”, Trình Tranh nhườn mày, ghé miệng sát bên tai cô hỏi, “Cậu sống

rất yên ổn đấy hả? Thế thì lúc say cậu gọi tên tôi làm quái gì?”.

Tô Vận Cẩm lập tức mở to mắt, kinh hãi, “Cậu nói láo! Không thể thế được”.

“Tôi nói láo? Có giỏi thì đi hỏi Thẩm Cư An ấy, anh ta là nhân chúng tốt nhất.”

Trình Tranh bắt đầu lô vẻ đắc ý trên khuôn mặt.

Đầu óc Tô Vận Cẩm nhoang nhoáng hồi tưởng lại, nhưng không hề có chút manh mối

nào, nhưng vẻ mặt của Trình Tranh lại không giống nói dối.

Lúc say mình đã gọi tên cậu ta thật sao? Rốt cuộc là vì cớ gì đây, cô ngượng

ngùng nghĩ, sau đó tự biện giải: “Khi đó thần trí không minh mẫn lời nói ra làm

sao mà kiểm soát được, them nữa, tôi gọi tên cậu là vì tôi ghét cậu”.

Trình Tranh nghe thấy, cưởi mủm mỉm bảo: “Cậu ghét tôi chứ gì? Vừa hay, tôi

cũng ghét cậu, mà còn ghét từ lâu lắm rồi cơ”.

Môi cậu ta áp sát vào tai Tô Vận Cẩm, hơi thở trong từng lời nói tỏa ra nóng

ran trên khuôn mặt cô, khiến cô mặt đỏ ửng, tim đập rộn, lấy hết sức đẩy cậu ta

ra, “Bảo cậu ngồi dậy đã nghe chưa đồ lưu manh”.

“Thế này mà đã là lưu manh à? Thế thì còn có kiểu lưu manh hơn cơ”. Trong đồng

tử của Trình Tranh dâng lên thứ cảm giác đê mê cô chưa từng quen thuộc, cậu ta

thuận thế áp bàn tay cô đẩy cậu ta vào trước ngực mình, bàn tay kia ôm lên mặt

cô, đặt môi lên môi cô, lời cô muốn nói đã bị cậu ta nuốt chửng vào miệng.

Không giống như hai lần trước chỉ môi chạm mối đơn thuần, trong khoảnh khắc cô

há miệng định lên tiếng, lưỡi của cậu ta theo bản năng đã lùa vào bên trong,

vừa lạ lẫm vừa quấn lấy lưỡi cô.

Tô Vận Cẩm sững sờ, cơ hồ hơi thở hết thảy đã bị đoạt

mất, trí não gần như bị sốc chỉ còn sót lại một bàn tay đang rã rời chống đỡ

trước ngực Trình Tranh, làm sao cản trở cho nổi sức công phá mãnh liệt của cậu

ta.

Tận đến lúc ý thức được bàn tay của cậu ta đã lùa vào bên trong áo cô, chỉ cách

lớp áo lót, ốm siết vào nơi nhạy cảm nhất trước ngực cô, cô mới thở gấp, lấy

hết sức chèn cứng tay cậu ta lại, hét lên: “Dừng tay ngay!”.

Khuôn mặt sáng sủa của Trình Tranh giờ đây đã hoàn toàn bị che lấp bởi vẻ say

tình mê loạn, lẽ nào còn để ý đến sự kháng cử yếu ớt của cô, chỉ thỉ thầm một

câu: “Còn lâu!”. Những ngón tay không an phận đã thoát ra khỏi tầm khống chế

của cô, thọc thẳng vào phía trong lớp áo lót, ôm chặt lấy cô.

Tô Vận Cẩm căng thẳng tới mức theo bản năng cong gập người lại, đùi cảm giác

thấy một thứ gì đó cứng cứng trên người cậu ta, khiến cậu ta hít thở một hơi,

bàn tay càng thêm mãnh liệt. Cô bị cơn sóng tình làm cho sợ bạt vía, những điều

vốn được dạy dỗ từ tấm bé đến giờ cùng chút lý trí cón sót lại mách bảo cô rằng

tuyệt đối không thễ để như thế này, thế nhưng lại không biết phải làm sao để

thoát thân ra được, quẫn tới mức không biết phải làm như thế nào, nước mắt lại

tuôn ra.

Trình Tranh đang bị những khát khao kìm hãm trong người bấy lâu thôi thúc chiếm

đoạt nhiều hơn nữa, thốt nhiên bên má cảm thất ươn ướt, lúc này mới phát hiện

ra là nước mắt của cô. Cậu đành chịu thua mà dừng lại, vùi đầuvào trước ngực

cô, rầu rĩ bảo: “Lại thế rồi! Sớm muộn gì tôi cũng bị cậu bức cho phát điên mất

thôi”.

Tô Vận Cẩm giãy giụa ngồi dậy, một bàn tay cậu đẩy cô lại chỗ cũ, tay kia thì

rởi khỏi người cô, sau đó cô nghe láng máng tiếng kéo khóa quần jean, sau đó

cảm nhận được phần cơ thể từ lưng trở xuống của cậu ta có động tĩnh. “Cậu làm

trò gì đấy?”, cô ngây ngô hỏi.

“Im ngay, còn dám hỏi nữa, đều là cậu hại đấy”, giọng của Trình Tranh lộ chút

vẻ kì quái.

Sống đến hai mươi tuổi rồi, nếu đến cả việc đang diễn ra lúc này là cái gì cô

cũng không biết thì Tô Vận Cẩm quả thật quá ngô nghê. Trong tích tắc cô đ