
ã hiểu
ra, cảm giác như mạch máu trong cả cơ thể đều vỡ tung, vội vã nhắm mắt lại,
không động cựa gì. Thế nhưng hai người áp sát vào nhau đến thế, mọi động tĩnh
trên cơ thể cậu ta khó tránh lan sang người cô, cũng may là người cậu ta rất
nhanh đã rung dữ dội, từ cổ họng phát ra tiếng rên khẽ, sau đó cả người thả
lỏng phủ phục trên người cô. Vài phút trôi qua, mới uể oải chống người dậy,
vươn sang lấy hộp khăn giấy ở bên bàn trà, xốc lại mình mẩy áo quần.
Tô Vận Cẩm định chờ cậu ta xong xuôi mới lại mở mắt ra, không ngờ đột nhiên cậu
ta vỗ vỗ vảo chân cô, thét lên: “Thôi chết, hỏng rồi”. Tô Vận Cẩm sợ quá giật
bắn lên, vừa lúc trông thấy cậu ta cúi đầu xuống. Thực ra Trình Tranh trông
thấy cô bắn người thì cũng có chút ngượng ngùng, đang định quay người đi đối lưng
vào cô, ai ngờ động tác của cô nhanh hơn, cô rú lên một tiếng, không kịp nghĩ
ngợi gì, tiện tay rút một chiếc gối ôm trên sofa, nhét vào giữa hai chân Trình
Tranh che kín lại, sau đó hai tay vội vã đưa lên bịt mắt.
Trình Tranh bị hành động của cô làm cho kinh hãi đến sững sờ, một chốc mới gầm
lên: “Cậu bị điên hay sao thế?”.
Tô Vận Cẩm không chịu lép vế, mở mắt ra nói: “Cậu mới điên, đồ thô bạo. Vừa rồi
cậu kêu gào cái gì?”.
Trình Tranh ném cái gối ôm ra, lạnh lùng nói: “nhìn quần của cậu kia kìa”.
Tô Vận Cẩm cúi đầu nhìn xuống, một chộ trên đùi vừa nãy áp sátvào cậu ta bỗng
có một vết gì đó dấp dính, không nén nổi sợ hãi.
Trình Tranh ở trong nhà vệ sinh tắm táp một luợt, lúc đã sạch sẽ sảng khoái
bước ra ngoài một lần nữa, thì phát hiện ra Tô Vận Cẩm vẫn còn đang cúi đầu
cứng nhắc lấy giấy kì cọ vết ở quần, sắc mặt nhăn nhó đến cùng cực.
“Đừng lau nữa, cậu đã lau lấy mười mấy phút rồi, quần cũng bị chà rách cả rồi”.
Cậu ta vui vẻ thư thái ngồi xuống cạnh cô.
Tô Vận Cẩm không thèm ngó cậu ta, nhấc người ra xa một chút, không có ý định
ngừng động tác đang thực hiện trên tay. Cô ghê tởm quá, ghê tởm đến mức cô bắt
đầu có chút khing bỉ bản thân mình.
“Tôi cũng không phải là cố ý đâu”, cậu ta cơ hồ có vẻ ngượng nghịu, xoa má mình
rên rỉ. “Cậu đánh tôi đau quá!”.
“Tôi hận không thể đánh chết cậu được”, Tô Vận Cẩm như từ kẽ răng rít lên câu
này.
“Đánh tôi cậu không đau lòng một chút nào hay sao?”, Trình Tranh bắt lấy tay Tô
Vận Cẩm định đưa lên áp vào mặt mình. “Cậu sờ mà xem, sưng thật rồi, không lừa cậu
đâu!”.
Tô Vận Cẩm mặt lanh như băng, không hề có ý cười đàu với cậu ta, trông thấy bộ
dạng này của cô, trong lòng Trình Tranh thực sự cũng có chút e ngại, sợ rằng
bàn tay mà mình nắm lấy kia lại giáng cho một cái tát nữa. Cô này dữ lên thì có
việc gì không làm nổi cơ chứ, mặt lại hứng lên một chặp nữa thì cũng chẳng dễ
chịu gì.
Thế nên, cậu chỉ đành thẹn thùng hỏi, “Ờ, mà cậu với Thẩm Cư An xong rồi đầy à?
Tôi biết thừa là sẽ như thế mà, thực ra việc này cũng chẳng có liên quan gì đến
tôi...Ơ, cậu lại im thin thít rồi, nói một câu có được không, tôi không thích
nhất là cái bộ dạng gặp việc gì cũng không hé miệng nột câu của cậu đấy”.
Tô Vận Cẩm ném mấy tờ khăn giấy đã lau đi, đứng dậy, “Tôi chẳng cần cậu phải
thích”.
“Thế cậu muốn ai thích đây, Thẩm Cư An hay sao? Chỉ e rằng anh ta chẳng đến nỗi
tình nồng không đổi như cậu hy vọng thôi.” Trình Tranh cũng đứng lên theo.
Tô Vận Cẩm cười nhạt: “Không có Thẩm Cư An cũng không đến lượt cậu”.
Câu nói này khiến cho Trình Tranh bị kích động mạnh, “Tôi vẫn không hiểu nổi,
tôi có chỗ nào không xứng với cậu!”.
“Cái tính nết này của cậu một khi không thay đổi, thì...”, Tô Vận Cẩm nói được
một nửa thì đổi giọng, lắc đầu bảo: “Thôi đi, cậu cũng chẳng cần thay đổi làm
gì, tóm lại một câu, cậu là cậu, tôi là tôi, về sau cậu đừng đến tìm tôi nữa”.
Cô nói đoạn bước ra phía cửa.
“Tính nết của tôi làm sao, chí ít thì tôi cũng chẳng bụng nghĩ một đằng, miệng
nói một nẻo như cậu”, Trình Tranh đứng nguyên chỗ cũ đáp trả một câu.
Tô Vận Cẩm thở dài: “Cậu về đi”. Không đợi cậu ta đáp lại, đã liền bước ra khỏi
cửa.
“Cút đi, cút đi, cậu nghĩ là cậu ghê gớm đấy à?”, giọng cậu ta từ dau lưng vang
đến.
Trình Tranh bay chuyến chiều tối, Tô Vận Cẩm không ra tiễn cậu ta.
Tối hôm ấy, ký túc xá đã tắt hết đèn, Tô Vận Cẩm mới nhận được điện thoại của
Trình Tranh, bên kia một màn âm thanh huyên náo, giọng của cậu ta như thể
truyền tới từ một nơi nào xa xôi lắm: “...Nếu tôi nói tôi có thể thay đổi, thì
cậu sẽ thừa nhận chứ, là thực ra trong lòng cậu cũng yêu tôi, một chút thôi
cũng được, được không?”.
Tô Vận Cẩm siết chặt tay nghe trong bóng tối, không để tâm đến lời truy vấn
riết róng của cậu ta.
Được không? Được không...
Mối tình chợt đến chợt đi cũa Tô Vận Cẩm và Thẩm Cư An khiến những người xung
quanh phải kinh ngạc một phen, thế nhưng tình cảm của sinh viên tốt nghiệp luôn
sớm nở tối tàn, thấy nhiều rồi, hai đương sự thì không giải thích gì thêm, nên
cũng không cho là lạ lẫm nữa.
Tô Vận Cẩm cảm thấy vô cùng trống rỗng, cũng không nói cho rõ được có phải là
đau lòng không. Sau lần đó, lúc gặp Thẩm Cư An lần đầu tiên trong khoa, trong
lòng cô phần nhiều là sượn