
h viên, nhưng cả con người vẫn
toát lên vẻ thanh nhã phù hợp rất khó nói thành lời, vẫn cứ lờ mờ bóng dáng anh
chàng trẻ tuổi trầm tư trong thư viện như trong trí nhớ của Tô Vận Cẩm.
Không ngờ lại chính Thẩm Cư An nhìn thấy Tô Vận Cẩm đứng khép nép một bên đầu
tiên, anh không lộ ra mấy vẻ kinh ngạc, dường như trùng phùng như thế này đã
nằm trong dự liệu của anh, đầu tiên anh từ phía xa xa mỉm cười với cô, sau đó
mới quay người lại nói với Trình Tranh câu gì đó.
Lần này cả mấy người bọn họ đều nhìn về phía Tô Vận Cẩm. Trình Tranh cơ hồ ngay
lập tức gạt phăng cánh tay của cô gái trẻ tuổi kia, mặt mũi ngạc nhiên hớn hở
chạy mấy bước đến trước mặt cô. Tô Vận Cẩm khẽ nhoẻn miệng cười cười, tinh thần
của cậu ta rất tốt, hoàn toàn không giống với “người ốm” vừa mới xuất viện.
“Bây giờ ở bệnh viện là kém an toàn nhất, cậu còn tới đây làm gì?”, cậu ta cố ý
nghiêm mặt nói.
Tô Vận Cẩm tủm tỉm cười bảo: “Cậu không nói thì tôi cũng chẳng nghĩ đến đấy,
cũng phải, thế thì tôi về trước đây”. Nói rồi làm bộ rời đi, Trình Tranh đời
nào chịu như thế, dịch người lên, chắn ngay đường đi của cô, “Đến rồi thì không
cho về”.
Lúc hai người đang nói chuyện với nhau, mấy người còn lại đã bước tới bên cạnh
bọn họ, vài ánh mắt cùng một lúc dò xét cô gái tên Tô Vận Cẩm ăn mặc mộc mạc
giản dị này. Cô giá trẻ xinh đẹp kia áp sát vào Trình Tranh, lại nồng nhiệt
khoác lấy tay cậu ta, hơi nghiêng nghiêng đầu, mang chút vẻ bướng bỉnh nhìn
Trình Tranh và Tô Vận Cẩm.
Trình Tranh hệt như bị điện giật hất cô ta ra, mặt mũi bực tức bảo: “Chương
Việt, chị muốn chết đấy à?”.
Cô gái tên Chương Việt kia chau mày “Ơ, Tiểu Tranh Tranh, sao cậu lại đối xử
với chị như thế này được”. Nói rồi lại áp sát tiếp, lần này cố ý khoác thật
chặt, Trình Tranh không tiện mạnh tay, nhất thời không thể giằng ra được, liền
nói: “Chương Việt, chị xem nhiều phim sến trúng độc rồi, làm bộ làm tịch giả
quá đi”.
Lời tuy nói vậy, nhưng ánh mắt cậu nhìn Tô Vận Cẩm đầy căng thẳng, trông thấy
cô nửa cuời nửa không nhìn vào cậu, lòng dạ đột nhiên chẳng biết thế nào mà
lần, vội nói: “Cậu đừng có mà đến cái này cũng tin đấy nhé, người đẹp không
biết xấu hổ này là chị họ tôi!”. Tô Vận Cẩm vẫn không hé miệng, chỉ nhìn Chương
Việt, ánh mắt dần dà hiện ít nhiều thâm ý.
Trình Tranh cũng hơi cuống lên, đến cả Chương Việt cũng nhìn ra tình cảnh có gì
đấy không ổn, le le lưỡi, len lén buông tay ra, mấy người còn lại trong đó có
cả Thẩm Cư An đều lộ vẻ đang chứng kiến trò hay.
“Vận Cẩm giận đấy à? Thật mà, tôi không dối đâu, không tin cậu cứ hỏi chị ấy...
Chương Việt, chị ra đây cho em…” Trình Tranh nghĩ đến vẻ lạnh nhạt của cô mà
cậu phát hiện thấy trên điện thoại mấy ngày hôm nay, bất giác có đôi chút hoang
mang, sợ rằng cái cơ chuyển biến khó khăn lắm mới có được giữa mình và cô ấy
lại trở thành bong bóng vỡ tan. Cậu vừa nói, vừa kéo xệch Chương Việt, “Chương
Việt, chị xem chị bày trò gì đây này, em bị chị hại chết rồi. Mau nói cho rõ
ràng hộ em, nhanh lên”.
Tô Vận Cẩm trông thấy Trình Tranh gắng sức biện bạch, bỗng nhiên mỉm cười tươi
tắn, lúc Trình Tranh còn chưa hiểu hàm ý nụ cười của cô, cô đã rướn người lên
làm động tác ôm choàng lấy cậu, kết thúc hết thảy lời lẽ của cậu.
Trình Tranh hai tay buông xuống, trong khoảng mấy giây cả người cứng đờ tới mức
không hề có phản ứng gì, chính hơi ấm trên cơ thể cô đã chứng minh sự chân thực
của tất thảy những điều này, cậu chầm chậm để tay dừng giữa lưng trừng, sau đó
như thể đem ra hết thảy khí lực đáp lại vòng tay ôm của cô.
“Há há, cô ơi, bố ơi, mọi người thấy rồi nhé, đây là ông vua con nhà mình hay
sao? Với lại, hai người này coi chúng ta là cái phông nền thôi, từ nay về sau
đừng chỉ có trách mình con đồi phong bại tục nhé!”, Chương Việt háo hức theo
dõi, vẫn không quên buông lời bình luận.
Trình Tranh ôm chặt quá, Tô Vận Cẩm có phần không thở nổi, cô đẩy cậu ta ra,
khó khăn lắm mới thoát ra khỏi vòng tay ấy. Người phụ nữ nhìn vẻ ngoài chưa tới
bốn mươi kia hóa ra là mẹ cậu ta! Tô Vận Cẩm biết giờ đây mình đã trở thành
tiêu điểm tập trung ánh mắt của tất cả mọi người có mặt, luống cuống cúi mặt
xuống.
Mẹ cậu ta không hề che đậy sự dò xét của mình với Tô Vận Cẩm, Tô Vận Cẩm cảm
giác ánh mắt của bà quét một lượt khắp người cô. Cô không phải không biết cách
ăn vận tuyềnh toàng của mình trước mặt một gia đình như nhà họ đây thì khó coi
đến chừng nào, thế nên lòng tự tôn mãnh liệt khiến cô ép buộc mình ngẩng đầu
lên, nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương. Cô chờ đợi đối phương đưa ra kết
luận sau khi dò xét xong xuôi, không ngờ mẹ cậu ta chỉ nhìn một lát, rồi bỗng
mỉm cười bảo: “Hóa ra cháu chính là Tô Vận Cẩm, cô nhìn cả nửa ngày, cũng không
cảm thấy giống kiểu mà A Tranh nhà cô nói – là một người đặc biệt máu lạnh”.
“Con có lúc nào nó ra lời lẽ thế đâu mẹ!”, Trình Tranh bất mãn dữ dội cắt ngang
lời.
“Hồi nghỉ hè năm thứ ba trung học, sau đợt nghỉ 1 – 5 hồi năm thứ hai đại học,
lúc sắp lên năm thứ ba con đều nói thế, có cần mẹ nhắc thêm những lần khác
không?”, Chương Tấn N