
người này, đến nỗi có một lần cô đến trường Mạc Úc Hoa về,
trong số bạn học của Mạc Úc Hoa cũng có người hỏi thăm về cô. Úc Hoa vốn chẳng
hề hứng thú với mấy việc kiểu này, thế nên cũng không khơi ra trước mặt Tô Vận
Cẩm bao giờ.
Nói đến đây, không thể không nhắc tới Mạc Úc Hoa. Kể ra thì cũng tình cờ, tuyển
sinh đại học xong xuôi, Tô Vận Cẩm và cô liên lạc với nhau thì mới biết hóa ra
hai người học trong cùng một thành phố. Điểm khác nhau là sự cần cù phấn đấu
của Mạc Úc Hoa đã nhận được kết quả tốt hơn, nơi cô đỗ vào chính là trường đại
học trọng điểm quốc gia nức tiếng nhất thành phố này. Trường này được đặt theo
tên một danh nhân vĩ đại, ngành Y xuất sắc nổi trội trong cả nước, mà cô lại
vừa hay được tuyển vào chuyên ngành Y học lâm sàng hệ chuyển tiếp thạc sĩ của
trường, khi ấy có đợt đã là đối tượng tuyên dương trọng điểm của trường cấp III
mà họ vừa tốt nghiệp.
Trong số bạn bè trung học, anh chàng Tống Minh ngồi cùng bàn Tô Vận Cẩm chính
là thủ khoa ban Tự nhiên trong toàn trường, nhưng vì nguyện vọng không điền cho
tử tế, cuối cùng vào Đại học Công nghiệp Cáp Nhĩ Tân; Mạnh Tuyết rốt cuộc cũng
được ở cùng một thành phố với “cậu ấy”; còn Chu Tử Dực, nghe nói cậu ta vào một
trường đại học ở Thượng Hải, Mạc Úc Hoa không còn nhắc tới nữa, Tô Vận Cẩm cũng
tuyệt nhiên không gợi đến.
Tô Vận Cẩm với Mạc Úc Hoa, là bạn cùng lớp hồi cấp III hai năm trời, tuy bảo là
trong lớp thuộc vào loại quan hệ khá gần gũi, thực ra chẳng đến nỗi thâm giao,
thế nhưng sau khi tốt nghiêp trung học thì lại dần dần thân thiết hơn, có lẽ là
do những chuyện xảy ra hồi mấy tháng cuối năm cấp III khiến cho bọn họ hiểu
nhau nhiều hơn. Con người ta luôn là thế,chia sẻ những bí mật cùng nỗi đau với
nhau sẽ khiến hai người càng trở nên gần gũi. Nhìn bên ngoài thì cả hai bọn họ
đều là người trầm lặng, nhưng thực tế tính cách lại cực kỳ khác biệt. Tô Vận
Cẩm bên ngoài im lìm, nội tâm lại nhạy cảm cứng cỏi, Mạc Úc Hoa so với cô, trội
hơn vài phần, khoáng đạt tỉnh táo. Tô Vận Cẩm coi Mạc Úc Hoa là người bạn duy
nhất của mình, tuy nói là một người bận bịu với việc kiếm tiền lo ăn học, một
người cả ngày cắm cúi trong phòng thí nghiệm, thời gian thực sự ở bên nhau
không nhiều nhưng nếu gặp phải việc gì cần một người lắng nghe, họ luôn nghĩ
đến người kia.
Kỳ nghỉ sau khi năm thứ nhất đại học kết thúc, trên
chuyến tàu trở về nhà, lần đầu tiên Tô Vận Cẩm nói tới Thẩm Cư An với Mạc Úc
Hoa .
Thẩm Cư An là bậc đàn anh cùng khoa Tô Vận Cẩm, hiện giờ đang học năm thứ ba.
Trước khi quen biết, trong những buổi chuyện trò thân mật của các nữ sinh trong
ký túc xá, Tô Vận Cẩm đã không chỉ một lần nghe đến tên anh, nhưng chính thức
quen với anh là ở văn phòng khoa. Tô Vận Cẩm lúc không có giờ học đều lo liệu
nhận gửi công văn giấy tờ, đánh máy, chạy đi chạy lại, mà Thẩm Cư An lại là chủ
tịch hội sinh viên của khoa, rất được thầy cô giáo yêu mến, vậy nên cũng thường
xuyên xuất hiện ở đó, một qua hai lại, khó tránh khỏi dần dà thân thuộc.
Lúc ban đầu, Tô Vận Cẩm chẳng mấy tin tưởng vào tâm tính của cái gọi là cán bộ
sinh viên như anh này, sau đó tiếp xúc gần hơn với Thẩm Cư An, cô mới bắt đầu
hiểu ra, một người được mọi người yêu quý đến thế tuyệt đối không phải là không
có nguyên do gì. Từ trước tới nay cô chưa từng thấy người nào đã giã biệt những
năm tháng tuổi thơ lại có ánh mắt trong áng như anh. Đúng, nếu nhất định phải
dùng một từ để miêu tả Thẩm Cư An, thì đó chính là trong sáng. Nghe nói gia
cảnh của anh cũng chẳng phải tốt lắm, cũng xuất thân từ tỉnh lẻ như Tô Vận Cẩm
vậy, thế nhưng điều này hoàn toàn không ảnh hưởng tới sự giỏi giang nổi trội
của anh trong mắt người khác . Tô Vận Cẩm chẳng mấy bận tâm đến những tin tức
liên quan đến thành tích xuất sắc của anh hay việc anh liên tục giành giải
trong các cuộc thi thố này nọ. Kiểu sinh viên ưu tú cô chẳng phải là chưa từng
thấy bao giờ . Điều khiến cho cô ấn tượng sâu sắc chính là dáng vẻ của anh khi
nhìn người khác, ánh mắt trong suốt thản nhiên, nụ cười hiền hoà. Đương nhiên
dáng dấp của anh cũng rất ưa nhìn, nhưng cái ưa nhìn này hoàn toàn khác hẳn với
kiểu khoẻ mạnh tuấn tú của Trình Tranh hay cái đẹp đẽ pha chút hư hỏng của Chu
Tử Dực. Từ con người Thẩm Cư An toát lên thứ khí chất tinh khiết đặc biệt, cũng
giống như cánh đối nhân xử thế bình thường của anh, khiến người ta có cảm giác
thư thái gần gũi khó nói nên lời.
Tô Vận Cẩm không nhớ rõ mình để ý đến anh từ khi nào, có lẽ vào buổi chiều của
một ngày hè nào đó, cô ngẩng đầu lên giữa một đống tài liệu giấy tờ lộn xộn,
vừa vặn trông thấy khuôn mặt nhìn nghiêng trầm lặng của anh. Lúc ấy trong đầu
cô không nén nổi nghĩ tới câu: cuộc đời yên ổn, năm tháng an lành 1 Sau đó ,
anh dường như ý thức được ánh mắt của cô, liền nhìn cô mỉm cười, Tô Vận Cầm
thốt nhiên đỏ bừng mặt.
1 Câu “ Cầu mong cuộc đời yên ổn, năm tháng an lành ”
( Hiện thế an ổn tuế nguyệt tịnh hảo ) là lời thề nguyện của Hồ Lan Thành đối
với Trương Ái Linh- nữ tác gia nổi tiếng thế kỷ XX của Trung Quốc tron