XtGem Forum catalog
Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323655

Bình chọn: 7.00/10/365 lượt.

mang lại cho em.” Tô Vận Cẩm lộ ít

nhiều nuối tiếc.

“ Tin anh đi, anh còn rõ hơn mình phù hợp với cái gì.” Không biết có phải vì

vừa mới tỉnh lại từ một giấc mộng lành, trên gương mặt Thẩm Cư An có nét cười

khoan khoái, đây là thứ mà Tô Vận Cẩm trước nay chưa từng quen thuộc.

“ Bất kể là công việc, hay là con người anh”, anh nhìn cô, thốt nhiên nói thêm

một câu.

“Úc Hoa, anh ấy nắm tay tớ, cậu nói cho tớ biết với, có phải tớ đang nằm mơ

không.” Buổi tối, Tô Vận Cẩm nhắc tới chuyện xảy ra lúc ban ngày với Mạc Úc Hoa

trong điện thoại, lòng băn khoăn trăn trở.

Giọng của Mạc Úc Hoa ở đầu bên kia điện thoại lộ tiếng cười: “ Tớ chỉ có thể

nói chúc mừng ” .

“ Thế nhưng tớ chỉ luôn có một thứ cảm giác không chân thực”

“ Chân thực hay không thì có gì quan trọng chứ, cảm giác hạnh phúc là được rồi.



“ Hạnh phúc? ” Tô Vận Cẩm nhắc lại hai chữ này, hạnh phúc mà cô mong muốn chẳng

phải là thứ bình thường, yên ổn như thế này sao?

Tô Vận Cẩm vừa mới kết thúc cuộc trò chuyện với Mạc Úc Hoa, nằm lên giường,

điện thoại ký túc lại vang lên lần nữa, bạn cùng phòng nhấc máy, sau đó la lớn

“ Vận Cẩm, lại là của cậu này”

Tô Vận Cẩm vội vàng nhỏm dậy, đón lấy ống nghe “ alô” một tiếng, thế nhưng hồi

lâu không thấy tiếng đáp, cô ngỡ là giắc nối điện thoại không ổn, thử lay lay

đường dây, lại “ alô ” mấy tiếng, đầu bên kia vẫn cứ im lìm. Cô theo bản năng

định dập máy, thế nhưng trong đầu bỗng vụt loé lên điều gì đó, tay cầm ống nghe

thốt nhiên bám chặt.

“…Là cậu đấy à?”, cô thoáng chút không dám tin, hỏi một câu.

Không tiếng trả lời.

Tô Vận Cẩm vì thế cũng yên lặng, một lúc lâu, cô dường như nghe thấy bên kia

phát ra hơi thở khẽ khàng tới mức khó lòng nghe thấy, sau đó vang lên tiếng “

tút tút ” của đường dây đã ngắt.

Điện thoại không có chế độ hiển thị số gọi đến, Tô Vận Cẩm dò hỏi người bạn

cùng phòng vừa rồi nhấc điện thoại.

“ Là con trai, giọng nói hay lắm ấy”, người bạn trả lời.

Tô Vận Cẩm không hiểu tại sao mình lại vô thức nghĩ đến cậu ta, thế nhưng làm

sao cậu ta có thể gọi điện thoại tới được cơ chứ? Hôm ấy, điệu bộ của cậu ta

lạnh lùng đến thế cơ mà.

Là cậu ta? Không , không thể là cậu ta…

Đêm đó, Tô Vận Cẩm nặng nề thiếp đi giữa bao nhiêu tâm tư hỗn loạn, trước khi

bước vào cõi mộng, cô cũng không ý thức được nổi, rằng một ngón tay cuả mình

khe khẽ lướt qua bờ môi.

Sau cái hôm trong thư viện ấy, giữa Tô Vận Cẩm và Thẩm Cư An đã có một thứ giao

ngầm nào đó với nhau, cho dù hai người đều chưa từng biểu lộ rõ rệt tâm ý,

nhưng tất thảy đều nằm trong cái vô ngôn. Thời gian họ ở bên nhau nhiều hơn, có

lúc bước qua con đường nhỏ rợp bóng cây trong trường, Thẩm Cư An lại mỉm cười

nắm tay Tô Vận Cẩm. Đặt tay mình vào lòng bàn tay ấm áp khô ráo của anh, Tô Vận

Cẩm cảm thấy trái tim mình đã có một nơi gửi gắm. Cho dù không cố tình phô

trương, mối quan hệ này của họ vẫn rất nhanh chóng được mọi người biết đến, thế

nhưng đối với một cặp đôi ưu tú như thế này, hầu hết mọi người đều tỏ thái độ

ngưỡng mộ và chúc mừng. Các bàn bè trong ký túc xá của Tô Vận Cẩm đều cười nói

rằng cô là một trong số những người may mắn nhất trong đám “ yêu muộn ” ở

trường đại học.

Những khi cảm thấy hạnh phúc, thời gian luôn trôi qua thật lẹ, chớp mắt dịp 1-5

đã đến, vốn theo kế hoạch là Tô Vận Cẩm phải tranh thủ đợt nghỉ dài này chịu

khó dạy bù cho học sinh của cô, thế nhưng đến gần lúc nghỉ, phụ huynh học sinh

thông báo với cô, gia đình ba người nhà họ sẽ đi du lịch xa, việc học bù đương

nhiên huỷ bỏ. Như thế cũng hay, Tô Vận Cẩm không phải không muốn thả lỏng, cô

có khoảng thời gian rảnh rỗi bảy ngày, đằng nào thì Thẩm Cư An cũng sắp tốt

nghiệp rồi, chi bằng dùng những ngày nghỉ này để hai người được ở bên nhau

nhiều hơn.

Ngày đầu tiên của kì nghỉ 1-5 , Tô Vận Cẩm và Thẩm Cư An đã hẹn cùng nhau đi

chùa Lục Dung. Lúc sáng sớm, Tô Vận Cẩm vừa mới sửa soạn xong xuôi, một người

bạn cùng phòng ra ngoài ăn sáng về đã bảo cô: “ Vận Cẩm, bạn trai cậu đang đợi

cậu dưới nhà kìa ”. Mặt Tô Vận Cẩm nóng ran lên, cô vẫn chưa quen có người đặt

cho Thẩm Cư An danh xưng ấy. Chẳng phải đã hẹn 9 rưỡi sao? Tô Vận Cẩm nhìn đồng

hồ, còn chưa đến 9 giờ, rất ít khi thấy anh ấy nôn nóng thế này, cô thầm nhoẻn

miệng cười, vội vã xuống nhà, không để ý đến vẻ bồn chốn của người bạn cùng

phòng.

Xuống đến nơi, Tô Vận Cẩm ngó tứ phía đều không thấy Thẩm Cư An đâu, đang giữa

lúc lơ ngơ thắc mắc, ánh mắt cô vô thức lạc xuống lối đi bộ đối diện ký túc xá,

thốt nhiên kinh ngạc. Cô đờ đẫn lắc lắc đầu, giấc mơ đêm qua lộn xộn quá, cô

ngủ không được ngon, chẳng lẽ vì thế mà xuất hiện ảo giác? Đối tượng trong ảo

giác trước mắt cô thậm chí xem ra còn cao hơn một chút so với con người ấy

trong trí nhớ của cô.

Lúc này đáng lẽ cậu ta đang ở Bắc Kinh, hoặc đáng lẽ phải ở bân bố mẹ cậu ta ..

Cậu ta có thể xuất hiện ở bất cứ nơi nào, duy chỉ không thể vào lúc này lại

đứng ở dưới ký túc xã trường đại học của cô. Thế nhưng nếu không phải là cậu ta

thì còn ai vào đây nữa ? Cậu ta vận áo phông quần jean giản