Polaroid
Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Hóa Ra Anh Vẫn Ở Đây

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323604

Bình chọn: 9.5.00/10/360 lượt.

g lễ

thành hôn của hai người. Về sau câu nói này đã được sử dụng hết sức phổ biến.

Cứ lãng đãng nửa vô tình nửa hữu ý như thế, hai người dần dà quen thân với

nhau, thế nhưng càng quen thân Tô Vận Cẩm càng cảm thấy không thể hiểu rõ Thẩm

Cư An. Anh đối với ai cũng rất tốt, khiến mọi người đều vui lòng mãn nguyện,

nhưng sự dịu dàng của anh thì chẳng có cách nào chạm tới được. Anh có thể hiểu

rõ bạn đang nghĩ gì, nhưng bạn làm cách nào cũng không đoán ra nổi cảm nhận của

anh. Anh cười, cơ hồ rõ ràng đang ở ngay bên cạnh, mà chẳng có cách nào sát gần

lại. Thế nhưng đối với Tô Vận Cẩm, Thẩm Cư An lại quan tâm khác thường, thi

thoảng hai người cùng nhau trò chuyện, trêu chọc cười đùa, những lúc Tô Vận Cẩm

bận bịu đi dạy gia sư, công việc trong khoa không kịp chu tất, anh cũng lặng lẽ

thay cô giải quyết xong xuôi.

“ Thế thì, tớ có thể hiểu là cậu thích anh ta không? ”, Mạc Úc Hoa hỏi.

Tô Vận Cẩm nghĩ ngợi hồi lâu mới đáp : “ Tờ cũng chẳng rõ nữa, chỉ cảm thấy là

ở bân cạnh anh ấy rất thư thái, rất dễ nghĩ ngay tới chuyện đất trời vĩnh cửu”.

“Đất trời vĩnh cửu ? Thế còn Trình Tranh thì sao? Cậu ở bên cạnh cậu ta thì

nghĩ đến cái gì?” Mạc Úc Hoa tỏ ra rất hào hứng.

Tô Vận Cẩm sững lại, ngay lập tức buột miệng nói ra: “Đất trời long lở ”

Lời vừa thoát ra, cả hai người đã phì cười.

Ký nghỉ hè năm thứ nhất đại học, những người thích bày vẽ trong đám bạn bè

trung học có tổ chức họp lớp một lần, không biết thần thông quảng đại thế nào

mà liên hệ được với Tô Vận Cẩm, nằng nặc bắt cô tham gia. Tô Vận Cẩm vốn không

muốn đi, nhưng trong lòng lại tự nhủ : sợ gì cơ chứ, chẳng phải luôn nghĩ là

phải khắc phục tính rụt rè khép kín của bản thân hay sao, thế thì bắt đầu ngay

từ bây giờ là hơn.

Vậy nên hôm họp mặt, từ sáng sớm cô đã bắt xe từ nhà lên tỉnh. Cuộc hội họp

được quyết định là tiệc nướng trong một công viên ở vùng ngoại ô. Lúc Tô Vận

Cẩm tới thì mọi người đã tới không ít. Trải qua thử thác của cuộc sống năm thứ

nhất đại học, những cô cậu học sinh vốn bị kỳ thi đại học đè nén đến mức ngẩn

ngơ kiệm lời dường như đều đã trở nên bay bổng tung tẩy ít nhiều . Trông thấy

Tô Vận Cẩm, một đám nam sinh bắt đầu tấm tắc xuýt xoa thốt lên : “ Trường đại

học trùng trùng ác độc đã hành hạ đến nỗi khủng long biến thành mỹ nữ mất rồi”.

Tô Vận Cẩm cười cười, không lấy thế làm mếch lòng, Mạc Ức Hoa không đến, cô

liền gắng bắt chuyện với mấy bạn khác, bàn luận về chuyện trường lớp của nhau.

Trình Tranh cũng đến, cô vừa tới đã nhìn thấy cậu ta, có điều cậu ta chẳng nhìn

thẳng đến cô một lần. Tô Vận Cẩm do lịch sự, vốn định chào hỏi cậu ta một câu,

chẳng nói gì xa xôi, không có sự giúp đỡ của cậu ta thì đến lúc thi đại học,

môn toán của cô chẳng thể nào đạt được số điểm cao nhất so với bản thân từ

trước đến nay. Lúc ánh mắt hai người giao nhau, Tô Vận Cẩm gật đầu cười cười

với cậu ta, cậu ta lại lộ vẻ khinh ghét quay mặt đi, sau đó hai người không có

bất cứ trao đổi nào bằng ánh mắt nữa.

Đầu tóc cậu ta ngắn hơn một chút, rõ ràng mặt mũi trông càng bắt mắt hơn, có

điều khoé miệng hơi nhếch lên, so với trước kia thêm vài nét lạnh lùng. Cho dù

ở giữa ngôi trường đại học tinh anh hội tụ đó, một người con trai như thế này

ắt hẳn vẫn thu hút người ta lắm, Tô Vận Cẩm nghĩ thầm. Thế nhưng có lẽ cậu ta

giờ đây chỉ cần sự chú ý của một người là đủ rồi - Mạnh Tuyết ngồi rất gần bên

cậu ta, tay không ngừng nướng thịt cho cậu ta ăn, thái độ hết sức thân mật. Như

thế này cũng hợp lẽ thường, hai người từ tấm bé đã là thanh mai trúc mã, bây

gìơ lại vào đại học ở cùng một nơi, trai tài gái sắc, đến với nhau là việc

đương nhiên.

Tô Vận Cẩm đang chuẩn bị động tay để bỏ thêm chút gì vào bụng, một đôi tay đẹp

đẽ đã chìa cả cái đĩa giấy tú ụ thịt nướng ra trước mặt cô, cô ngẩng đầu lên,

liền trông thấy khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Chu Tử Dực.

Tô Vận Cẩm chẳng có chút thiện cảm nào với Chu Tử Dực, nhưng vẫn nói cảm ơn một

câu.

“ Tớ thích phục vụ cho các người đẹp. ” Cậu ta xí xớn ngồi xuống bên cạnh cô.

Tô Vận Cẩm bật cười, “ Chu công tử

quá khen rồi, “gái quê” tôi đây được ưu ái mà thêm phần lo lắng ”.

Chu Tử Dực cười hì hì, cũng không để bụng, “Được đấy, biết nói đùa rồi cơ đấy.

Ồ, sao trước đây tớ lại không phát hiện ra viên trân châu trong mắt cá như cậu

nhỉ?”.

Tô Vận Cẩm nửa đùa nửa thật, “ Cậu có mắt như không đâu phải mỗi lần này”.

“ Thật sao? ” Chu Tử Dực hơi nhướn mày, cợt nhả nói, “ Nếu không ngại thì cho

tớ cơ hội đi ”.

Tô Vận Cẩm đang định tiếp lời, đã nghe thấy không xa dường như vang tới tiếng

cười gằn, bất giác nhìn sang, chỉ thấy Trình Tranh cười mà như không, nhìn Chu

Tử Dực nói: “ Cơ hội nhiều quá cậu không sợ Khiết Khiết nhà cậu thi hành “ hình

phạt tình yêu” hay sao? ”.

Chu Tử Dực nghe nói, thốt nhiên cụt hứng xoa xoa mũi, “Đi ra ngoài rối thì đừng

có nhắc đến bà La Sát đấy được không ?”.

Hoá ra cậu ta đã có bạn gái rồi. Tô Vận Cẩm thốt nhiên vỡ lẽ, nghĩ tới Mạc Úc

Hoa, không nén nổi cảm thấy vài phần chua xót cho cô. Hơn nữa một năm trở lại

đây, Mạ