Polly po-cket
Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327153

Bình chọn: 7.5.00/10/715 lượt.

Giang Vãng Y suốt đêm không về.

Ghi chú: (1) Nhắc đến tích Khổng Tử say mê học đàn, ba tháng ăn

thịt mà không hề nhận ra mùi thịt, ý tán tụng tài nghệ đánh đàn tuyệt

vời của Khương Trầm Ngư.

(2) Hai câu này có nghĩa là: Uống rượu xong mà được tắm nước nóng thì thật là sảng khoái, sự sung sướng đó còn hơn là được làm thần tiên, làm vua chúa.

(3) Bài này lấy ý thơ từ bài “Thử ly” thuộc Thi kinh, phần Vương

phong. Tạm dịch: Cây lúa đã trổ bông trĩu hạt, ta chầm chậm bước đi,

Bích quốc ơi Bích quốc, lòng ta nghẹn ngào.

(4) Nghi vương có biệt hiệu là Duyệt đế – đế vương vui vẻ, về biệt hiệu này sẽ được tác giả nói kỹ hơn ở phần sau.

(5) Chỉ nơi mỹ sắc làm con người mê đắm, thần hồn điên đảo.

(6) Đai Ngô áo Tào thường có hai thuyết. Thuyết thứ nhất nói,

trong nghệ thuật vẽ nhân vật cổ đại của Trung Quốc có hai phương thức

thể hiện đường nếp ở y phục đối lập với nhau. Tương truyền khi Ngô Đạo

Tử đời Đường vẽ người, vận bút cứng cỏi thẳng thắn, bút thế tròn trĩnh

chuyển vòng, y phục bay bướm, sống động sắc nét, còn Tao Trọng Đạt người nước Tề thời Bắc Triều có bút pháp tỉ mỉ, y phục chặt chẽ, người đời

sau vì thế mà gọi là “đai Ngô làm gió, áo Tào gợn nước”. Hai phong cách

này cũng lưu hành trên tượng điêu khắc, tượng đúc cổ đại. Còn có một

thuyết khác, Tào chỉ Tào Bất Hứng nước Ngô thới Tam Quốc, Ngô chỉ Ngô

Gián nước Tống thời Nam Triều. Đai Ngô áo Tào tức chỉ trình độ vẽ cao

siêu.

Trưởng thành chính là tràn đầy sức sống

trong từng ngày, từng khoảnh khắc nhỏ, tựa như dây leo vươn lên khỏi mặt nước, quấn quanh, gắn chặt, vươn dài…

Hóa ra, người đó mới là ta.

Là ta – chân thật nhất – hoàn chỉnh nhất.

Hồi Thứ Bảy: Loạn Ở Trình Quốc

Bình rượu từ trên mái hiên lăn lông lốc, rớt xuống đất kêu “choang” một tiếng, vỡ tan tành.

Vì tiếng động này, Khương Trầm Ngư dừng tay, một bóng râm nhàn nhạt

phủ xuống, nàng ngẩng đầu, phát hiện Phan Phương không biết đã nhảy

xuống từ lúc nào, y đang đứng trước mặt nàng.

Ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung, Phan Phương chợt đưa tay ấn lên dây đàn, trầm giọng nói: “Đủ rồi”.

Khương Trầm Ngư cười: “Tướng quân cảm thấy khá hơn chưa?”

Phan Phương chăm chú nhìn nàng, trong đáy mắt sâu thẳm có một cảm xúc khó có thể phân giải: “Có phải nếu ta không bảo dừng, nàng sẽ đàn

mãi?”.

Khương Trầm Ngư nghiêng đầu, cố ý giả bộ trầm ngâm, lại thấy ánh mắt

áy náy của Phan Phương, không nhịn được bật cười, đứng dậy chậm rãi nói: “Ta không dừng vì tướng quân vẫn chưa tỉnh ngộ, nay tướng quân lệnh cho ta dừng đàn, phải chăng đã thực sự ngộ ra?”.

Một tia dị sắc thoáng lướt qua mặt Phan Phương, tựa như gợn sóng lăn

tăn, nhàn nhạt nhấp nhô, từ từ biến mất, cuối cùng cười như tự giễu: “Ta là một người thô lỗ, sao biết được ngộ với không ngộ, có điều ta biết

rất rõ hai điều”.

Khương Trầm Ngư nhướn mày.

“Thứ nhất Di Thù không phải là Tần nương”. Phan Phương nhìn bầu trời

phía xa, bình minh bắt đầu ló dạng, dưới ánh sáng, gương mặt của y cực

kỳ rõ nét, cặp lông mày hơi nhướn, hốc mắt hơi sâu, sống mũi thẳng tắp,

khóe môi kiên nghị, vẻ mặt trang nghiêm, nhưng ánh mắt lại dịu dàng,

trước đây Khương Trầm Ngư chưa từng thấy nam tử nào có thể kết hợp hai

đặc tính khác biệt hoàn toàn như kiên nghị và dịu dàng một cách hoàn mỹ

đến thế.

Phan Phương quay người, ánh mắt chiếu thẳng vào nàng, nói từng tiếng

rành rọt: “Ta tuyệt đối không lẫn lộn hai người, cũng tuyệt đối không

lấy ai để thay thế ai. Cho nên, nàng không cần lo lắng ta vì thế mà làm

loạn trận tuyến, quên mất mục đích của chuyến đi này”.

Khương Trầm Ngư cắn môi, y thẳng thắn, thành thật như thế, ngược lại

khiến nàng xấu hổ. Kỳ thực, đêm qua sở dĩ nàng không giải thích với bọn

Di Thù vì sao y lại rơi lệ, có một phần nguyên nhân là hy vọng cử chỉ

kinh động này sẽ dẫn tới hiệu quả bất ngờ – Dù gì, không phải nam nhân

nào cũng dám khóc trước mặt người khác, huống hồ là vì một nguyên nhân

cảm động lòng người như thế. Di Thù tuy giờ vẫn chưa biết, nhưng sau này có một ngày sẽ biết, mà ngày nàng ta biết, có lẽ cũng chính là khi nàng ta rơi vào bẫy tình. Thế nhưng, giờ đây Phan Phương lại nói rõ với nàng rằng y sẽ không vì Di Thù giống Tân nương mà nảy sinh tình cảm đặc biệt nào với Di Thù. Như thế, bỗng khiến Khương Trầm Ngư cảm thấy mình hành

động như một kẻ tiểu nhân.

“Thứ hai, Tần nương nàng…”, Phan Phương đặt tay lên tim mình: “Ở nơi đây, hơn nữa, sẽ luôn ở đây, cho đến lúc chết cùng ta”.

Mắt Trầm Ngư trở nên mông lung – Đây thực sự là lời yêu thương đẹp nhất thế gian. Đẹp đến nỗi khiến nàng không thể nói gì.

Bởi vì, cho dù nàng nói gì đều là làm vấy bẩn nó. Nàng chỉ có thể cúi đầu. Chợt nghe Phan Phương nói: “Đưa tay ra”.

Nàng sững người, vô thức giơ hai tay ra. Cảm thấy ngón tay lành lạnh, nàng ngước mắt, hóa ra là Phan Phương lấy thuốc thoa lên tay cho nàng.

Nàng đàn suốt một đêm, mười ngón tay đã đau không chịu nổi, có chỗ

còn rách da, đau buốt như lửa đốt. Nhưng trước đó gắng gượng nén đau,

không ngờ Phan Phương lại tinh tế đến vậy, đến chuyện nhỏ này cũng chú ý tới.

Tay Phan Phương cực