Old school Swatch Watches
Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327043

Bình chọn: 9.5.00/10/704 lượt.

c thô bút nhạt, tranh vẽ ra chẳng bằng một phần vạn của người

thật. Nếu tướng quân không chê, A Ngu xin vẽ một bức họa Tần tiên sinh,

tuy không dám tự khen là Đai Ngô áo Tào(6) , nhưng cũng giống hơn bức

này đến vài phần”.

Mi mắt Phan Phương run run, y kích động đứng dậy, nói: “Thật chứ?”

Khương Trầm Ngư mỉm cười: “A Ngu sao dám lừa tướng quân? Chỉ có điều, bây giờ phải nhờ tướng quân giúp cho một việc nhỏ thay bộ y phục này

vào, đừng để người bên cạnh khó xử”. Nói đoạn đưa y phục đến trước mặt

y.

Phan Phương liếc bộ y phục đó một cái, rồi lại nhìn nàng, không nói

gì cầm lấy rồi vào phòng trong thay áo. Khương Trầm Ngư thở phào nhẹ

nhõm, quay người bước ra ngoài, Hoài Cẩn đang đợi ở ngoài, thấy vậy bèn

hỏi: “Thế nào rồi?”.

Khương Trầm Ngư nói với thị nữ kia: “Tướng quân thay áo xong, ngươi giục ngài đến tiền sảnh, đừng để lỡ giờ”.

“Vâng”.

Nàng quay người đi tiếp về phía trước, Hoài Cẩn vội đi theo, vừa đi vừa hỏi: “Tiểu thư, bây giờ chúng ta về phòng à?”.

“Về phòng làm gì?”.

“Hầu gia và tướng quân đều thay áo chải đầu rồi, lẽ nào tiểu thư không trang điểm một chút?”.

“Cái đó không cần. Thứ nhất, vì ta không phải nhân vật chính, cũng

không dám trở thành nhân vật chính của đêm nay, thứ hai…”, nói đến đây,

nàng dừng bước, quay đầu lại chớp mắt nhìn Hoài Cẩn, mỉm cười nói: “trên mặt có vết bớt to thế này, nếu lại phí công quan tâm xiêm y trang sức,

vậy chẳng phải đã xấu xí lại còn gây chú ý sao?”.

Những tia nắng cuối chiều hắt lên gương mặt nàng, vết bớt màu đỏ sậm

càng nổi rõ hơn, điểm khác biệt so với khi dùng lan tâm thảo làm vết bớt chỗ đậm chỗ nhạt, hơn nữa còn ẩn hiện mấy đường gân xanh, rõ ràng tự

nhiên hơn rất nhiều.

“Thuốc của Đông Bích hầu quả nhiên thần kỳ…”, Khương Trầm Ngư không

khỏi khen ngợi. Điều thần kỳ nhất là loại thuốc nước đó hễ bôi lên da,

liền lập tức có hiệu nghiệm, nước rửa cũng không trôi, đợi ba ngày sau

thuốc hết công hiệu mới nhạt dần sau khi bay hết làn da còn trắng mịn

hơn cả lúc trước. Dùng sự xấu xí ba ngày đổi lấy vẻ đẹp dài lâu, loại

thuốc này nếu truyền ra ngoài, không biết các quý phụ danh khuê sẽ tranh giành đến mức nào…

Nàng mải miết nghĩ không hiểu vì sao một ý tưởng bỗng bật ra – Ấy? Có lẽ…

loại thuốc nước này Hy Hòa cũng từng dùng qua?

Màn đêm chớm buông, đèn hoa đã khêu.

Hơn ngàn ngọn đuốc chiếu sáng cả quảng trường lộ thiên rộng lớn, ở

giữa trải một tấm thảm cực kỳ lớn, trên thảm thêu đồ đằng kim xà và hoa

văn hình mây, ngoài chủ tọa ở hướng Bắc ra, ba bàn tiệc của khách đặt ở

các hướng Đông Tây, ngồi ghế trên ở bàn tiệc hướng Đông là Giang Vãn Y,

thứ đến Phan Phương, ghế dưới là Khương Trầm Ngư, còn ngồi ở ghế trên ở

bàn tiệc hướng Tây là Nghi vương, hai vị trí còn lại đều để trống.

Nghe nói sứ giả của Yên quốc vẫn chưa đến, hai vị trí trống đó là dành cho ai?

Nhìn vị trí chủ tọa, cũng chỉ có hai hoàng tử, không những Trình v không xuất hiện, thái tử cũng không tới.

Khương Trầm Ngư nhìn cảnh này, trầm ngâm im lặng.

Ngược lại Di Phi vẫn nhiệt tình nói với mọi người: “Nào nào, thời giờ không còn sớm, chúng ta đều đói cả rồi cứ vừa ăn vừa đợi đi, không cần

khách sáo. Đây đều là sơn hào hải vị mà tiểu vương đặc biệt chọn để tiếp đãi các vị khách quý, cái khác không nói, chỉ riêng Xà vương ngũ sắc

trong tô canh Long Phượng này đã tốn không biết bao nhiêu công phu, ăn

ngay lúc nóng, ăn ngay lúc nóng…”, vừa nói vừa đích thân múc một bát

nhỏ, sai cung nữ đưa đến cho mọi người.

Khương Trầm Ngư thầm nghĩ điều này thật thú vị, Trình quốc coi rắn là loài vật tôn quý nhất, coi như quốc thú, lại thích ăn thịt rắn, vừa thờ vừa ăn như thế, chuyện mâu thuẫn như vậy cũng chỉ có quốc gia vốn nổi

tiếng là ít phép tắc, thiếu liêm sỉ này mới làm được.

Đương nghĩ tới đây, chỉ nghe cung nhân từ xa hô lớn: “La quý phi giá đáo -

Di Thù công chúa giá đáo”.

Khương Trầm Ngư lập tức phấn chấn tinh thần, biết nhân vật quan trọng nhất đã ra sân khấu rồi, nàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy đầu hành lang dài dằng dặc đó, đèn đỏ nối nhau, giữa vòng vây của đám cung nhân, hai

nữ tử đang thướt tha đi tới.

Nữ tử đi trước mái tóc bới cao, cài mười đôi Thái Vân trâm, nghi dung đoan trang diễm lệ, hẳn là La quý phi, nghe nói nàng là phi tử được

sủng ái nhất của Minh Cung.

Nhưng khi người phía sau nàng xuất hiện, hết thảy hành lang, đèn đỏ,

mọi thứ xung quanh và cả nàng dường như đều trở thành vô hình.

Khương Trầm Ngư thoáng biến sắc, kinh ngạc đến mức suýt nữa đứng bật dậy.

Người đó rõ ràng xa xôi biết bao, nhưng gương mặt lại cực kỳ rõ ràng, sáng trong tinh khiết đến mức dường như hết thảy bụi trần của thế gian

này đều tự thấy xấu hổ trước nàng, cho dù ở cạnh cũng lập tức tự động

rớt xuống.

Người đó rõ ràng nhìn thẳng về phía trước, sắc mặt bình tĩnh, nhưng

trên vầng trán vẫn phảng phất sầu ưu vô hạn, tựa như đang nói, tựa như

mỉm cười, lại tựa như đang ân cần căn dặn điều gì.

Người đó mặc một bộ cung y màu lụa đào, vừa mang vẻ tươi sáng của hoa đào nhưng không hề thế tục như hoa đào, từng cử chỉ hành động đều toát

lên linh khí bức người…

Điề