
u quan trọng nhất là nàng ta mi dài rợp bóng, môi mềm như hoa,
dung mạo ngũ quan giống Tần nương đến năm phần. Đặc biệt là dưới đuôi
mắt trái cũng có một nốt ruồi giọt lệ nho nhỏ.
Sau cơn kinh ngạc, Khương Trầm Ngư lập tức nhìn về phía Phan Phương,
quả nhiên, Phan Phương sắc mặt trắng bệch, bờ môi run run, rõ ràng là
chấn động, sửng sốt đến cực điểm.
Di Phi nhướn mày, nói: “Muội thật biết chọn lúc xuất hiện, sớm không
đến muộn không đến, lại chọn đúng lúc canh Long Phượng được bưng lên!”.
Di Thù đáp: “Có việc trì hoãn nên đến muộn. Người đâu, dâng rượu, ta tự phạt ba chén để tạ tội với chư vị khách quý”.
Cung nhân bên cạnh dâng khay, nàng ta lần lượt uống cạn ba chén rượu, quả quyết lạ thường, sau đó mới nhìn mọi người trên bàn tiệc một lượt,
cười nói: “Phụ hoàng mang bệnh đã lâu không thể tham dự, vì thế lệnh cho ta và quý phi đến khoản đãi chư vị, mong được lượng thứ”. Nói rồi, giơ
bình rượu lên rót đầy chén, quay sang nói với Hách Dịch: “Từ độ cáo biệt ở Hồng Sơn, bệ hạ vẫn phong độ như xưa”.
Hách Dịch cười ha hả, đứng dậy đáp lễ: “Đâu có đâu có, ba năm không
gặp, công chúa lại trở nên xinh đẹp thế này mới đúng là khiến người ta
phải kinh ngạc”.
“Đôi bên khen ngợi thật khiến người ta mát lòng, vì điều đó cũng xin cạn ba chén”. Di Thù nâng chén, lại một hơi cạn sạch.
Hách Dịch tươi cười: “Hay, tửu lượng cao, ta thích nhất là uống rượu với người sành uống!”. Nói đoạn cũng cạn ba chén.
Di Thù chúc rượu y xong, bước về phía Giang Vãn Y. “Vị này là Đông
Bích hầu? Nghe nói hầu gia y thuật cao minh, phụ hoàng đương mong ngài
tới!”.
Giang Vãn Y lập tức đứng dậy, đáp: “Vậy phiền công chúa sắp xếp thời gian, để ta chẩn trị cho Trình vương”.
Di Thù cười ngọt ngào, nói: “Chỉ đợi hầu gia nói câu này, thôi vậy ta sẽ sắp xếp sau dạ yến hôm nay, hầu gia chớ ngại vất vả nhé.” Nói đoạn,
lại đi rót rượu.
Giang Vãn Y lộ vẻ do dự, nhưng thấy Di Thù chỉ rót nửa chén rượu, hai tay bưng đến trước mặt hắn, nói: “Hầu gia lát nữa phải khám bệnh cho
phụ hoàng, giờ ta không thể chuốc ngài say được, cho nên, uống một ngụm
cho vui là được, ngài thấy thế nào?”.
Giang Vãn Y thở phào, hắn không giỏi uống rượu, đang lo nàng ta sẽ
chúc mình liền ba chén giống như Hách Dịch, lập tức vội vàng đón chén
rượu: “Đa tạ công chúa ban rượu”.
Di Thù mỉm cười, nàng chỉ mời Giang Vãn Y uống một ngụm, còn mình thì vẫn uống liền ba chén, sau đó đi đến trước mặt Phan Phương, cười nói:
“Đại danh của Phan tướng quân, Thù ngưỡng mộ đã lâu, nghe nói…”, nói đến đây, giọng nói đột ngột ngưng bặt.
Thực ra không chỉ có nàng, mà mọi người có mặt đều sửng sốt.
Lửa đuốc cháy bập bùng, hắt lên mặt Phan Phương lúc sáng lúc tối,
trong đôi đồng tử đen như màn đêm chất chứa kinh ngạc, chất chứa bi
thương, cứ thế nhìn Di Thù đăm đắm, sau đó rơi lệ.
Di Thù sau phút ngẩn người, quay đầu lại nhìn Giang Vãn Y. “Là ta nói sai gì sao?”.
Mặt Giang Vãn Y cũng đầy vẻ hoang mang, hắn chưa từng gặp Tần nương,
đương nhiên không biết vì sao Phan Phương lại thất thố như thế. Mà ngoài Phan Phương ra, người duy nhất rõ sự tình – Khương Trầm Ngư lại không
biết mình phải làm thế nào.
Đây là lần đầu tiên nàng thấy nam nhân khóc.
Không hề e ngại, gương mặt đẫm lệ, khóc trước mặt mọi người.
Nam tử này trên sa trường nếu có hắn trấn giữ, vạn người không qua
nổi, có sự anh dũng không ai sánh kịp; nhưng chỉ dám đứng đội mưa đội
gió bên ngoài quán trà của ý trung nhân biết bao năm, rõ ràng yêu sâu
đậm, nhưng thế nào cũng không chịu nói ra lời.
Nam tử này dưới sự cổ vũ của Cơ Anh khó khăn lắm mới dũng cảm bước
thêm một bước về phía ý trung nhân, vốn tưởng là khổ tận cam lai, lương
duyên vui vầy, ai ngờ chỉ trong nháy mắt lại thành tử biệt.
Nam tử này vì báo thù cho người vợ chưa cưới, từng liều chết, giận dữ xông vào Tiết phủ, cũng từng ẩn nhẫn chờ thời cơ thân đầy thương tích
quỳ suốt một đêm ngoài cửa phủ của Cơ Anh dưới trời tuyết rơi, cuối cùng không chút sợ hãi đối đầu với đệ nhất danh tướng Bích quốc, giành được
thắng lợi.
Nam tử này sau khi cởi bỏ khôi giáp, việc đầu tiên y làm là đến thủ lĩnh trước mộ vong thê.
Nam tử này bình thường luôn trầm mặc ít nói, cô độc uống rượu, tựa như linh hồn đã chết cùng với vong thê…
Không sai, Khương Trầm Ngư nhìn thấy rất nhiều rất nhiều dáng vẻ của
Phan Phương, nhưng, giờ đây, nam tử kín đáo cô độc hơn cả sói này lại
khóc ngay cạnh nàng.
Trong lòng dường như có thứ gì đó bị nén chặt, có chút nghẹt thở.
Nàng thì thương xót, còn Di Thù lại hoảng loạn: “Phan tướng quân? Phan tướng quân? Ngài… không sao chứ?”.
Phan Phương đột nhiên đứng bật dậy, chúng nhân cả kinh, cho rằng y sẽ làm gì đó khiến người khác kinh ngạc, ai ngờ y không nói một lời, chỉ
khom mình hành lễ, rảo bước rời đi.
Cho đến khi bóng Phan Phương hoàn toàn khuất dạng, mọi người mới bình tĩnh lại, đưa mắt nhìn nhau, vẻ nghi hoặc ánh lên trong đáy mắt.
Giang Vãn Y cười lớn, nói: “Cái này… thực ra công chúa không biết,
Phan tướng quân không khỏe trong người, hôm nay dự tiệc đã là gắng
gượng, cho nên đành rời tiệc sớm, có gì thất lễ m