XtGem Forum catalog
Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327142

Bình chọn: 8.5.00/10/714 lượt.

ong được lượng thứ, ta

thấy y tạ tội với chư vị”.

Di Thù nghe xong nét mặt nhẹ nhõm hẳn nói: “Hóa ra là thế. Chẳng

trách ta thấy khí sắc Phan tướng quân không tốt các ngài từ xa tới, vất

vả trên biển lâu ngày, đêm nay vốn phải nghỉ ngơi trước mới đúng, là

chúng ta suy nghĩ chưa chu đáo rồi”.

Nàng vừa cười vừa nói như thế, bầu không khí cũng bình thường trở

lại, Khương Trầm Ngư vốn định giải thích, nhưng trong đầu chợt nảy ra

một ý nghĩ nên nàng chọn lựa giữ im lặng.

Bấy giờ, La quý phi rõ ràng thân phận tôn quý hơn Di Thù nhưng lại bị Di Thù xuất hiện sau hoàn toàn áp đảo, bỗng rót ba chén rượu, đặt lên

khay gỗ, đích thân bưng xuống bàn tiệc.

Mọi người bị hành động này của nàng thu hút, chợt quên sạch việc Phan Phương thất thố rời yến tiệc ban nãy.

Chỉ thấy La quý phi từng bước từng bước đi đến trước mặt Giag Vãn Y.

Giang Vãn Y vội vã đứng dậy nghênh đón, mặt thoảng nét kinh ngạc.

La quý phi mỉm môi cười với hắn: “Ngọc Quan, còn nhớ ta không?”.

Biểu cảm của Giang Vãn Y biến đổi một loạt, từ kinh ngạc chuyển thành hoảng hốt, lại từ hoảng hốt chuyển thành không dám tin, cuối cùng run

giọng nói: “Là… Tiểu Tử?”.

La quý phi cười kiều diễm, nói: “Ngọc Quan trí nhớ tốt, từ biệt mười năm, nhưng vẫn còn nhớ ta”.

Khương Trầm Ngư không ngờ hai người là chốn quen biết cũ, vốn cho

rằng Trình vương không thể đích thân dự tiệc, cho nên phái phi tử được

sủng ái nhất tham dự, nhưng bây giờ xem ra, sắp xếp như vậy dường như có đến vài phần cố ý.

Còn Giang Vãn Y tái ngộ cố nhân, vô cùng mừng rỡ: “Đúng là nàng ư? Không ngờ lại gặp nhau ở hoàng cung Trình quốc…”.

“Ngọc Quan trưởng thành rồi…”. Khi La quý phi nói câu này, ánh mắt

lưu luyến trên người hắn, bùi ngùi nói: “Năm đó ta còn là một a đầu

trong phủ, cùng các tỉ tỉ hầu hạ Ngọc Quan, ngài còn nhớ chứ?”.

“Đương nhiên vẫn nhớ, khi ấy nàng là người đá cầu giỏi nhất”.

La quý phi bật cười: “Đúng thế, năm ấy nghịch ngợm mà, chẳng ngờ sau

lại được thúc thúc có họ xa tìm được, giúp ta chuộc thân. Ta theo ông ta đi buôn bán đến Trình quốc, rồi định cư ở đây, lại có cơ duyên tình cờ

được tuyển làm tú nữ… Nghe nói trong đoàn sứ thần của Bích quốc lần này

có ngài, Ngọc Quan, ta thực sự rất vui.”

Mọi người thấy hai người mải ôn lại chuyện cũ, đều biết ý quay về chỗ ngồi dùng bữa, một bữa cơm tuy phát sinh không ít biến cố, nhưng vẫn

được coi là chủ khách đều vui.

Sau khi tan tiệc, Giang Vãn Y đi xem bệnh cho Trình vương, Khương Trầm Ngư tự ngồi kiệu về dịch trạm.

Việc đầu tiên nàng làm khi về tới dịch trạm là nói với thị nữ ra đón: “Có thấy Phan tướng quân không?”.

Thị nữ ra hiệu cho nàng một hướng.

Khương Trầm Ngư ngẩng đầu, liền thấy Phan Phương nằm trên mái hiên,

lặng lẽ ngắm trăng, hôm nay lại là mùng một, trăng khuyết cong cong,

treo lơ lửng trên bầu trời đêm đen như mực, càng đượm vẻ thê lương, mà

ánh trăng lạnh lẽo chiếu trên người Phan Phương, giống như bị chiếc áo

đen của y hút hết, không thể xóa bỏ, cũng không thể tan đi.

Khương Trầm Ngư mím môi, đến nhà bếp lấy một bình rượu, lại tìm một

chiếc thang chắc chắn, trèo lên dựa người vào mái hiên, giơ bình rượu

nói với Phan Phương: “Uống không?”.

Phan Phương im lặng nhìn nàng một lát, ngồi dậy, đưa tay đón lấy.

Khương Trầm Ngư cười, đang định xuống thang, Phan Phương bỗng cất tiếng: “Nàng… có biết đàn khúc “Ức cố nhân” không?”.

“Tướng quân muốn nghe đàn?”. Nàng hơi ngạc nhiên. Phan Phương “ừ” một tiếng.

Khương Trầm Ngư cười đáp: “Được”. Rồi lập tức về phòng đem cây cổ cầm ra, đặt lên chiếc bàn đá trong sân, vừa ngồi xuống vừa chỉnh dây đàn,

bắt đầu gảy đàn.

Nhà tranh ráng chiều buông phủ, cảm hứng dào dạt biết bao, cội mai

già nhìn hoa nở, hoa rụng, núi sâu bỗng dưng tiếc thương cảnh xuân.

Trăng sáng đêm lành ấy, xa nhớ cố nhân nay nơi đâu.

Núi xanh chẳng đổi, tóc bạc vô cớ, trăng khuyết hoa tàn. Những ngóng

người trong mộng, nhớ khi còn vui đùa bên nhau, giờ muốn gặp lại sao khó đến vậy. Núi non trùng điệp tầng tầng, hổ ẩn rồng cuộn, kìm nén lòng

mình nhớ về Trường An. Đường xa thăm thẳm, cây cao xa vời, đất trời mênh mang.

Ngậm ngùi sâm thương, đường xa ngàn dặm, trời lìa mỗi phương, có lòng mà bất lực. Tin thư vô tình, níu giữ thiều quang, nước chảy nuốt tà

dương…

Tiếng đàn trong trẻo thong thả, tựa như nước suối trong đêm trăng núi vắng, chảy róc rách, khiến bóng người trên bờ nhòa đi thành hai đường

sóng lăn tăn, bước bước nối nhau, lưu luyến không rời.

Liền sau đó là hoạt âm, đổi thành cao vút, từ gấp đến chậm, từ thưa đến dày, từ lên đến xuống.

Trăng sáng suối trong vẫn như xưa, nhưng người nắm tay cùng dạo chơi

nay đã hóa thành cát bụi, gió nổi, cát bay, liệu có người rưới rượu

trước mộ, có người thắp hương tiết Thanh Minh không? Lá úa còn biết

chiều muộn, xương lạnh có biết đông hàn?

Ngàn lời tâm tình, muốn nói lại thôi, dùng đàn bày tỏ, bâng khuâng bất tận.

Trong sân, Khương Trầm Ngư dùng tâm để đàn. Trên mái nhà, Phan Phương chăm chú lắng nghe.

Sắc đêm dần nhạt bớt, chân trời hé lộ bình minh.

Trong tiếng đàn liên miên không dứt, một đêm đã trôi qua. Còn