pacman, rainbows, and roller s
Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327035

Bình chọn: 7.00/10/703 lượt.

gây ra nữa. Kẻ nào cần dỡ hàng thì dỡ đi,

kẻ nào cần ghi danh thì ghi danh đi, tất cả thu xếp ổn thỏa xong theo ta về dịch quán”.

Đám người nhận được mệnh lệnh, vội vàng bắt đầu hành động. Khương

Trầm Ngư phẩy tay áo cười nhạt với Di Phi: “Xe ngựa của tam hoàng tử cao quá, tiểu nữ ngồi không tới, đi sau xe thì hơn”.

Nói rồi, chẳng buồn nhìn cánh tay giơ trước mặt nàng lấy một cái,

lách người lướt qua, đi thẳng đến trước mặt Hàm Kỳ, ngẩng đầu nhìn Hàm

Kỳ trên lưng ngựa, nói: “Phiền nhị hoàng tử sai người dẫn đường cho

chúng ta”.

Ánh mắt Hàm Kỳ sâu thẳm, mang theo vài phần thăm dò, nhưng rốt cuộc vẫn vung roi quất ngựa, tự mình dẫn đường.

Khương Trầm Ngư đã dẫn theo đoàn sứ giả rầm rộ như thế cùng Hàm Kỳ rời khỏi bến tàu.

Nàng cảm nhận được ánh mắt hừng hực của Di Phi trên lưng mình, thủy

chung vẫn nhìn nàng chằm chằm không chớp mắt, dường như muốn đốt cháy

nàng.

Nàng nhếch miệng, nở nụ cười đầy trấn tĩnh.

Vừa xuống thuyền liền chứng kiến màn kịch huynh đệ đối chọi đặc sắc

nhường ấy, không thuận nước đẩy thuyền một phen thì quả là không được.

Mâu thuẫn giữa Hàm Kỳ và Di Phi đã thật sự đến giai đoạn gay gắt,

trước mặt sứ thần nước bên cũng không chịu che giấu một chút hay là đôi

huynh đệ này hợp tác diễn kịch hay, nhân đó làm mọi người mất cảnh giác?

Cho dù thế nào, có thể khẳng địnhđiều là – đôi chân này từ trên

thuyền bước lên đất Trình quốc, là đã mặc định rằng màn kịch lớn bắt đầu mở màn, cho dù diễn phân đoạn gì, nội dung gì, hết thảy đều liên quan

đến nàng.

Đã chắc chắn không thể làm người đứng xem giữ mình thanh tịnh, vậy

thì, hãy biến bị động thành chủ động, góp thêm một vai diễn đặc sắc của

riêng mình đi.

Ánh dương tháng sáu tươi đẹp như thế, nhưng phía chân trời, gió cuộn mây trào.

Khương Trầm Ngư dẫn mọi người đến dịch quán, sửa soạn hành trang phân chia phòng ở, đợi khi mọi thứ đều được bố trí ổn thỏa đã là giờ Thân,

Lý quản gia báo cáo, hầu gia và tướng quân đều đã trở về.

Nàng vội vã ra đón, vừa mới vén rèm đã nhìn thấy Giang Vãn Y cùng

Phan Phương từ bên ngoài bước vào, sắc mặt Phan Phương vẫn bình tĩnh,

không có gì khác biệt so với bình thường, còn Giang Vãn Y lại khá nhếch

nhác, toàn thân thanh y nhau nhúm, cổ áo cũng bị kéo rách trên lớp áo

trong còn in dấu môi son…

Khương Trầm Ngư che miệng, trêu: “Sư huynh thật có diễm phúc…”.

Giang Vãn Y thở dài, bất lực nói: “Muội đừng có giậu đổ bìm leo nữa

đi, vừa rồi quả là một phen hãi hùng nhất trong đời hành y của ta, nếu

không nhờ Phan tướng quân, e rằng bây giờ ta đã bị các cô nương đó ăn

sống nuốt tươi rồi…”.

Khương Trầm Ngư nhớ lại dáng vẻ bị ép buộc lên xe của hắn lúc trước,

không khỏi bật cười, thấy Giang Vãn Y bối rối, liền vội vàng ho một

tiếng, lấy lại vẻ nghiêm túc: “Các huynh làm sao thoát được ra? Muội còn tưởng các huynh sẽ ăn cơm tối ở phủ tam hoàng tử chứ?”.

Hai thị nữ đưa Phan Phương về phòng y, Giang Vãn Y nhìn theo bóng

Phan Phương, lúc này mới thuật lại chuyện đã xảy ra. Thì ra sau khi hắn

và Phan Phương lên xe, liền bị đưa tới yến tiệc khoản đãi ở phủ tam

hoàng tử.

Trong bữa tiệc, đám thiếu nữ đó cũng không rời đi, vây quanh hỏi này

hỏi nọ, da mặt y mỏng, trước những câu hỏi về bệnh tình của đối phương,

đều trả lời nghiêm túc, kết quả không ngờ những thiếu nữ đó nhận ra điều này, còn mượn cớ mình đau chỗ này chỗ kia, tóm tay hắn sờ vào người họ… Các nàng, kiều diễm như thế, y như ngồi trên thảm đinh; còn Nghi vương

hai tay ôm hai người, cực kỳ thích thú; duy chỉ có Phan Phương, dù thiếu nữ nào sán lại gần y, trêu chọc y, y cũng đều không cất lời, ngồi im

phăng phắc, cuối cùng đột nhiên mở miệng: “Bây giờ mấy giờ rồi?”.

Một thiếu nữ thấy y lên tiếng, vui mừng đáp: “A, giờ Mùi ba khắc, sắp tới giờ Thân rồi”.

Phan Phương lập tức đứng dậy, khiến thiếu nữ ngồi trên đùi y suýt

chút nữa thì ngã lăn ra đất, còn y vẫn lạnh lùng, chỉ nói một câu: “Ta

phải đi thắp nhang cho vong thê”.

Hoàn toàn không bận tâm đến đám quan viên Trình quốc bồi tiếp ở đó, dứt khoát rời đi.

Giang Vãn Y thấy y đi, cũng cuống quýt tìm cớ chuồn mới có thể về dịch quán.

Khương Trầm Ngư “à” một tiếng, nhớ ra Phan Phương đúng là có mang

theo bài vị của Tần nương lên thuyền, giờ Thân mỗi ngày đều thắp ba nén

hương, chưa từng gián đoạn.

Nàng dường như lại quay về cái ngày Hy Hòa thổ huyết, ngày đó trong

cung hoàng hậu lâm nạn, ngoài cung Tần nương vong mạng, còn trong nhà

canh thiếp bốc cháy…

Bây giờ nhớ lại, tất cả những chuyện chẳng lành dường như đều bắt đầu từ ngày hôm đó…

Giang Vãn Y đảo mắt, chuyển chủ đề: “Nói ra, muội không cùng lên xe, thật làm ta bất ngờ”.

Khương Trầm Ngư mỉm cười: “Chốn ôn nhu, nơi tiêu hồn(5), muội đi há chẳng phải bất tiện sao?”.

“Nếu muội đến, những cô nương đó có lẽ sẽ không ngang ngược đến vậy”.

Khương Trầm Ngư cười, lại nghiêm trang nói: “Kỳ thực muội không lên xe, ngoài lý do không tiện ra, còn vì hai nguyên nhân”.

“Hử?”.

“Trình vương bệnh nặng, đang là lúc tranh quyền đoạt vị, ba vị hoàng

tử không ai nhường ai, tranh giành trong tối ngoài sáng. Hôm nay tiếp

giá, rõ