
ường, ánh mắt chớp nhá, lại thêm
toàn thân phục sức lòe loẹt hoa hòe hoa soi, trông gã không giống hoàng
tử mà giống lưu manh hơn.
Ánh mắt của tên “lưu manh” này quét một vòng qua mặt mọi người, đặc
biệt nhìn nàng lâu hơn một chút, sau cùng nói: “Xin lỗi xin lỗi. Nghi
vương bệ hạ, Đông Bích hầu, Phan tướng quân, các vị đi đường vất vả, cho nên tiểu vương cố ý chuẩn bị một tiết mục, coi như để chào đón các vị”.
Nói đoạn gã vỗ tay, một tràng tiếng trúc tiếng tơ dìu dặt nổi lên,
tấu khúc “Dương xuân bạch tuyết”, đồng thời một cỗ xe ngựa xuất hiện.
Khương Trầm Ngư chưa bao giờ thấy cỗ xe ngựa nào lớn đến thế, lớn
bằng một căn phòng, phía dưới có hai mươi tư cặp bánh xe, do hai mươi tư con tuấn mã kéo, thong thả lại gần.
Thân xe chia làm hai phần, nửa trước là một mặt sàn, mấy nhạc sư ngồi trên đó, người tấu đàn, người thổi, người gõ. Mà nửa sau là thùng xe,
bấy giờ bốn cánh cửa xe đồng ạt mở ra, hết thiếu nữ này đến thiếu nữ
khác từ trong bước ra.
Những thiếu nữ này ai nấy dung mạo diễm lệ, mặc áo lụa kim tuyến gần
như trong suốt, để lộ đôi chân thon dài, trắng trẻo, gợi cảm mà yêu mị.
Cả đội quân vốn chỉnh tề nghiêm trang đã có chút rối loạn trước sự
xuất hiện của bốn người Di Phi, nay những cô nương như hoa như ngọc lao
tới, lại càng trở nên hỗn độn, mất hết uy phong.
Các thiếu nữ chạy đến bến tàu, sắp thành một hàng đằng sau Di Phi,
không hề ngượng ngùng đánh giá các khách nhân, mồm năm miệng mười nói:
“Ai da, vị mặc áo đỏ kia là Nghi vương trong tồn tại sao? Ngài tuấn tú
quá…”.
“Ta thích vị mặc áo xanh kia, một lang quân tuấn nhã làm sao, có cảm giác thoát tục xuất trần…”.
“Các ngươi ngốc chết đi được, nếu là ta, ta sẽ chọn vị tướng quân
kia, nhìn thân thể chàng cường tráng thế, bản lĩnh đối phó với nữ nhân
chậc chậc… cứ phải gọi là…”.
Nghe thấy những lời xằng bậy đó, gương mặt vốn đã thâm trầm của Hàm
Kỳ lại càng tối sầm, cuối cùng không nhịn được mắng: “Trước mặt Nghi
vương hạ, sao có thể dung túng cho bọn chúng làm càn được, còn không bảo bọn oanh oanh yến yến này của đệ cút hết đi!”.
Di Phi kêu lên một tiếng, đáp: “Chính vì đệ biết Nghi vương giá đáo,
cho nên mới đặc biệt dẫn đám én vàng này đi cùng. Từ lâu đã nghe nói
Nghi vương phong lưu vô song, không thể thiếu mỹ nhân bầu bạn, chuyến
này lần đầu tới Trình quốc, đương nhiên phải tặng cái ngài thích, đầu
tiên là dâng mỹ nhân Trình quốc của chúng ta… Không biết đám mỹ nữ này
có thể lọt vào mắt xanh của bệ hạ không?”.
Khương Trầm Ngư bỗng hiểu ra: Di Phi làm vậy rõ ràng muốn cướp uy thế của Hàm Kỳ. Gã biết Hàm Kỳ sẽ tới nghênh đón đoàn thuyền, cũng biết Hàm Kỳ xưa nay tự hào vì quân luật nghiêm minh, cho nên, khi Hàm Kỳ nghênh
đón Nghi vương, nhất định sẽ càng làm cho không khí trở nên vô cùng uy
nghiêm. Vì thế, gã cố ý mang theo đám nhạc sư và mỹ nữ đến, làm cho nơi
này trở nên hỗn loạn… Kỳ lạ là gã khiêu chiến Hàm Kỳ cũng được, nhưng
không sợ hành động ngông cuồng, khinh mạn khách quý, sẽ khiến người đời
dị nghị sao?
Đang lúc nghi hoặc, lại thấy Nghi vương biến sắc, nhìn chằm chằm Di
Phi, đột nhiên bước lên trước một bước, nắm chặt tay gã, cảm động nói:
“Tam hoàng tử đúng là tri kỷ của trẫm!”. Nói rồi buông tay ra, quay
người, hai cánh tay cực kỳ tự nhiên kéo hai mỹ nhân lại, lôi họ ra khỏi
hàng, mỗi bên ôm một người, hỏi: “Nàng tên gì?”.
Khương Trầm Ngư bỗng cảm thấy ảo giác tiêu tan, nàng nhầm rồi! Đối
với vị Duyệt đế này, e rằng kiểu tiếp đón này mới là thích hợp nhất…
Thiếu nữ cắn môi, cười ngọt lịm: “Thiếp tên là Châu Viên”.
“A, Châu Viên, tên đẹp lắm”. Hách Dịch quay đầu, hỏi người kia: “Thế còn nàng?”.
Thiếu nữ kia chớp mắt: “Thiếp là muội muội của tỉ ấy, bệ hạ đoán xem thiếp tên gì?”.
“Châu (Trư) Đầu?”.
“Đáng ghét quá, người ta tên là Nhuận Ngọc!”. Ba người vừa cười nói, vừa nhẹ nhàng lên xe.
Sắc mặt Hàm Kỳ càng khó coi hơn, Di Phi lại càng cười bỉ ổi hơn, nói
với đám thiếu nữ phía sau lưng: “Các ngươi thật vô dụng bị Châu Viên,
Nhuận Ngọc qua mặt rồi…”.
Gã vừa nói vậy, đám thiếu nữ lập tức tỉnh ngộ, cùng nhau xông lên,
vây chặt lấy Giang Vãn Y và Phan Phương, tranh nhau nói: “Tướng quân
tướng quân, để Minh Châu đưa ngài lên xe nhé… Nghe nói hầu gia y thuật
thần thông đúng không? Ai da, mấy hôm nay thiếp đều cảm thấy hơi đau
ngực…”.
Giữa quang cảnh diễm lệ ấy, Giang Vãn Y toàn thân cứng đờ và Phan
Phương mặt không biểu cảm bị đám thiếu nữ kẻ lôi người kéo lên xe ngựa,
những người còn lại chỉ biết đưa mắt nhìn nhau.
Còn Di Phi thu ánh mắt nhìn theo bọn Giang Vãn Y lại, nhìn Trầm Ngư,
nói: “Vị này chắc là Ngu cô nương – sư muội của Đông Bích hầu?”.
Ánh nắng chớm hạ tỏa những tia sáng màu vàng nhạt, rọi trên chiếc mũ
cao cao và y phục sặc sỡ, trong một tích tắc, sự ngược sáng khiến gương
mặt gã trở nên mơ hồ, nhưng ngay giây sau, nhìn kỹ lại, rõ ràng vẫn là
dáng vẻ tà khí khinh mạn như trước. Gã giơ một tay ra, làm điệu bộ ân
cần dìu bước: “Ngu cô nương, mời đi cùng xe tiểu vương”.
Khương Trầm Ngư im lặng nhìn gã một lúc, chợt nghiêng đầu nói với
những người phía sau: “Đừng n