
cả rồi, đều là của ta…”, y đang định giơ tay ôm bạc, Khương Trầm Ngư liếc mắt
ra hiệu, đám phu thuyền lập tức đóng nắp hòm lại.
Hách Dịch sửng sốt quay đầu lại hỏi: “Chẳng phải trả cho ta sao?”. “Ai nói là trả cho bệ hạ?”.
“Rõ ràng các ngươi nợ ta bốn nghìn…”.
Khương Trầm Ngư giơ tay, Lý quản sự hiểu ý đưa ngay bàn tính của lão
cho nàng, nàng đón lấy gẩy gẩy, vừa tính vừa nói: “Chúng ta đâm chìm
thuyền của bệ hạ, theo lý phải đền bù tiền hàng trên thuyền tổng cộng
hết bốn nghìn sáu trăm hai mươi sáu lượng. Nhưng bây giờ bệ hạ đang ở
trên thuyền của chúng ta, ăn của chúng ta dùng đồ của chúng ta, mỗi ngày ba bữa một trăm lượng, còn có điểm tâm, trà nước, đồ ăn đêm, tính thêm
năm mươi lượng, còn các khoản quần áo giày dép, cùng đồ dùng thường
nhật, tính sơ sơ thêm tám mươi lượng. Còn tiền trả cho bọn thị nữ, tiền
thưởng cho đám người hầu…”.
Hách Dịch cuống lên: “Đợi đã, tại sao ta phải chi tiền thưởng?”.
Nhưng Khương Trầm Ngư chẳng thèm đếm xỉa y, gẩy hạt bàn tính nhanh
như bay: “Lại thêm tiền phòng, một ngày vị chi tiêu hết ba trăm mười
lượng, sau mười lăm ngày đến Trình quốc, tổng cộng là bốn nghìn sáu trăm năm mươi lượng. Còn nữa, chúng ta đưa Nghi vương đến Trình quốc, Nghi
vương thân phận tôn quý, phải tính với giá của khách quý, vậy thì thêm
một nghìn lượng lộ phí. Như vậy trừ đi tiền bồi thường cho bệ hạ, bệ hạ
phải trả thêm cho chúng ta một nghìn không trăm hai mươi tư lượng bạc
nữa. Tiểu nữ biết bây giờ bệ hạ không có tiền, không sao, đợi đến khi
thuyền cập bến Trình quốc, chúng thần sẽ phái người đi cùng bệ hạ đến
trạm dịch lấy tiền, và sẽ không tính món tiền công xe ngựa, người đưa
này”.
Hách Dịch đờ người ra nhìn nàng, mãi lâu sau mới trút một hơi thật
dài, cười khổ nói: “Bây giờ ta nhảy khỏi thuyền còn kịp không?”.
Khương Trầm Ngư tươi cười: “Lẽ nào bệ hạ chưa nghe câu lên thuyền dễ xuống thuyền khó?”.
Hách Dịch giơ ngón tay, chỉ vào nàng một lúc lâu, cuối cùng đành bất
lực vỗ vào trán mình: “Nàng lợi hại, nàng lợi hại, đánh cờ giỏi, tính
toán cũng tinh, ta phục rồi”. Vừa nói vừa đi về phía khoang thuyền.
Khương Trầm Ngư gọi: “Bệ hạ, cờ vẫn chưa đánh xong”.
“Không đánh nữa! Tránh lát nữa thua rồi phải nộp bạc cho nàng, bản
vương phải đi ngủ đã, không ai được quấy rầy…”, tiếng nói càng lúc càng
xa, mấy tì nữ xung quanh không nhịn được cười rộ lên.
Lý quản sự hỏi: “Cô nương, chỗ bạc này chuyển xuống khoang đáy nhé?”.
“Lão sai mấy người ở lại đây. Đợi qua giờ Ngọ thì đem số bạc này hoàn trả cho dân chúng”.
“Hả?”.
Khương Trầm Ngư mỉm cười: “Nhưng không được nói là Nghi vương trả, mà nói là hoàng thượng chúng ta nghe tin Nghi vương lạm thu của dân, cho
nên xuất tiền bồi thường cho họ”.
“Vâng”. Lý quản sự tỏ vẻ đã hiểu.
Khương Trầm Ngư nhìn ván cờ mới chơi được một nửa trên bàn, thực ra
kỳ lực của nàng và Hách Dịch tương đương, giao đấu một đêm vẫn chưa phân thắng bại, tiếp tục đánh nữa, Hách Dịch vị tất đã thua. Nhưng y không
đánh nữa, đương nhiên vì thấy thu được nhiều bạc như vậy, tức là sự việc đã được lan truyền rộng khắp, tính mệnh không còn đáng ngại, cho nên nể mặt nàng mà rời đi.
Còn bản thân hóa giải một trận mưu sát, tuy có thể thoái thác là
không biết hoàng đế muốn giết Hách Dịch, nhưng dù sao đi nữa, chung quy
vẫn làm hỏng đại sự của Chiêu Doãn, cho nên, dùng danh nghĩa của Chiêu
Doãn để phát khoản tiền này, thay y giành lấy tiếng thơm, mua chuộc lòng người, cũng coi là một cách bổ cứu. Bây giờ đang là lúc dùng người,
Chiêu Doãn dù giận nàng, nhưng cũng sẽ không đối phó với nàng.
Chuyện này đến Trình quốc, nếu sự thành, y sẽ vui vẻ, có lẽ không truy cứu nữa.
Cho dù ra sao, chuyện cũng đã làm rồi, người cũng đã cứu rồi, có
những việc nàng có thể khống chế, nhưng cũng có những việc lo nghĩ cũng
chẳng ích gì, đến đâu hay đến đó.
Khi thuyền cập bến Thiên Trì trấn, khắp trấn là một ầu không khí trời êm bể lặng, khi đám thuyền viên mua hàng hóa, Khương Trầm Ngư ngóng
nhìn dòng người qua lại và bến thuyền dường như không có gì khác với
ngày thường, bất giác trào dâng một nỗi bâng khuâng.
Âm mưu kinh tâm động phách đêm qua rốt cuộc là từng thực sự tồn tại,
chỉ là vì bị nàng phá hoại mà không thể diễn ra, hay chỉ là nàng quá
nhạy cảm đa nghi, tự tưởng tượng ra?
Cho dù thế nào, ánh dương sáng rỡ này chiếu trên cánh tay của những
thuyền phu, những giọt mồ hôi sáng lấp lánh; rọi vào gương mặt tươi cười của đám thị nữ, những tiếng cười nói vui tai như chuông kêu – sinh mệnh tươi đẹp là thế.
Chỉ cần còn tồn tại là tốt rồi.
Nghĩ đến đây, nàng nhấc váy bước xuống thuyền, nắm một nhúm đất, bỏ vào túi thơm đeo bên hông.
Bỉ thử ly ly, hành mại thê thê.
Bích hề Bích hề, ngô tâm như ế(3).
Một cầu cha mẹ mạnh khỏe, ơn dưỡng dục biết bao sâu nặng; Hai cầu
công tử bình an, nét mặt vui cười những ngóng trông; Ba cầu thịnh thế
bình an, đợi ngày ta trở về.
Ngày thứ mười bảy trên biển, đương tầm tháng sáu.
Có lẽ trời cao phù trợ, hành trình tiếp theo hết sức thuận lợi, dọc
đường sóng êm biển lặng, thuyền viên đều tắc lưỡi nói, nhất định vì có
Nghi