Snack's 1967
Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326940

Bình chọn: 8.5.00/10/694 lượt.

vương trên thuyền, khí tượng phúc quý của quân vương đã che chở cho họ.

Khương Trầm Ngư nghe xong chỉ cười nhạt, vị Duyệt đế(4) đó không mang theo tai họa là tốt lắm rồi. Có điều kể ra cũng lạ, tuy họ đã đánh

cược, nhưng Hách Dịch hình như không hề bận tâm, không những không dò

hỏi người khác về lai lịch của nàng, mà còn từ sau lần đó, cũng tuyệt

đối không nhắc đến chuyện đó nữa.

Y không nhắc, Trầm Ngư đương nhiên càng không đả động tới.

Cứ thế nửa tháng trôi qua, đúng như lịch trình dự kiến, giờ Tí ngày

mùng một tháng sáu, đội thuyền cập bến hải cảng lớn nhất của Trình quốc, cũng là đế đô của Trình quốc – Lô Loan.

Khi Trầm Ngư cùng Giang Vãn Y ra khỏi khoang thuyền, dù đã chuẩn bị

tâm lý, nhưng nhìn thấy đội quân đứng sắp thành hàng tăm tắp nghênh đón, nàng vẫn cảm thấy chấn động.

Đội quân này mười người một hàng, xếp thành mười chín hàng, chiều cao tương đương, thân mặc áo đen, thắt lưng vải gấm, đội mũ bạc cắm lông vũ đỏ và mặc áo khoác lông cùng màu, tỏa sáng lấp lánh dưới ánh dương, khi gió thổi, lá cờ thêu chữ “Trình” mang đồ đằng kim xà bay phần phật, thể hiện vẻ uy vũ khó diễn tả thành lời.

Mà trong số đó, người bắt mắt nhất chính là một nam tử trẻ tuổi cưỡi bạch mã.

Con bạch mã rất cao lớn, nam tử lại hơi thấp bé.

Tuổi tác của hắn chừng ngoài hai mươi, mặc một bộ khôi giáp màu đỏ,

ngũ quan sắc nét, thần sắc nghiêm trang, trên gương mặt sát khí đằng

đằng, nhìn là biết được tôi luyện trên sa trường, khiến người ta trông

mà sợ hãi.

Khương Trầm Ngư thầm nghĩ, đây chắc là Hàm Kỳ, Hồng Dực tướng quân

lừng danh của Trình quốc, con thứ của Trình vương Minh Cung. Nghe nói

người này võ nghệ phi phàm, kiên nhẫn thiện chiến, khá được lòng quân,

nhưng tâm địa cay nghiệt lại vui giận thất thường, đặc biệt kỵ húy người khác nói hắn thấp bé.

Nghe nói binh mã đô giám tiền nhiệm của Trình quốc là Mã Khang muốn

lấy lòng hắn, đặc biệt tìm một con Hãn Huyết Bảo Mã chỉ mới ba tháng

tuổi, cười nói: “Dắt con ngựa nhỏ này của ta đến dâng cho nhị hoàng tử,

tiểu mã phối với tiểu nhân mời họp”.

Hàm Kỳ không nói lời nào, nhưng khi bọn thuộc hạ dắt con bảo mã đó

đến trước mặt, hắn liền một đao chém rơi đầu con ngựa nhỏ, máu tươi bắn

lên toàn thân Mã Khang, khiến cho tất cả mọi người ở đó đều hồn bay

phách tán. Duy chỉ có tam hoàng tử Di Phi đứng bên cạnh cười hì hì:

“Tiểu nhân phối tiểu mã, vậy thì đại nhân phải phối với đại kỵ đúng

không? Cũng được, ở đây Mã đại nhân lớn tuổi nhất mà trong bách kỵ voi

là lớn nhất, Mã đại nhân từ nay về sau cưỡi voi lên triều đi!”.

Mã Khang tự biết nịnh bợ nhầm chỗ, không những phạm phải chỗ kỵ húy

của Hàm Kỳ, mà còn vì hành động nịnh bợ lại quá rõ ràng, nên đồng thời

cũng đắc tội với các hoàng tử khác, hối hận không sao kể xiết, nhưng Di

Phi đã ra lệnh, sao dám làm trái đây, từ đó về sau đành cưỡi voi lên

triều, trông thì oai phong, nhưng thực ra xấu hổ, trở thành trò cười một dạo.

Cũng vì thế, trước lúc xuất hành, Khương Trọng từng tổng kết: “Trong

ba hoàng tử của Trình vương, thái tử Lân Tố tầm thường vô năng, là một

kẻ không có chủ trương; nhị hoàng tử Hàm Kỳ bạo ngược tàn nhẫn, tuyệt

đối không được chọc giận, tam hoàng tử Di Phi trông có vẻ chơi bời,

nhưng lại là kẻ nham hiểm, cần phải cẩn thận đề phòng”.

Bây giờ, Khương Trầm Ngư nhìn Hàm Kỳ cách xa mười trượng, nhớ đến lời dặn dò của phụ thân, lòng bỗng trào dâng một nỗi thổn thức vô cớ – Hàm

Kỳ và Hách Dịch đều là những người nàng từng chỉ nghe kể trong những lời đồn thổi, tựa như những người sống trong thế giới khác, vĩnh viễn không thể gặp gỡ, giờ đây lần lượt từng người lại xuất hiện trước mặt nàng,

thật là không thể không nói thế sự khó lường.

Khi nàng đang chìm trong suy nghĩ, Hàm Kỳ quất ngựa đi đến đầu bến

cảng, chắp tay nói với bọn Nghi vương đã xuống thuyền: “Quý khách đến,

không tiếp đón từ xa, mong được lượng thứ!”.

Hách Dịch đương định đáp lễ, một giọng nói khác đột nhiên từ xa vọng

tới: “Nhị ca thật quá đáng, nghênh tiếp khách quý cũng không gọi đệ đệ

đi cùng, sợ đệ làm mất mặt huynh sao?”.

Giọng nói biếng nhác, mang theo vài phần ranh ma lẫn châm chọc, nhưng lọt vào tai mỗi người một cách hết sức rõ ràng.

Khương Trầm Ngư quay đầu, thấy ba kẻ giống như tùy tùng theo một thiếu niên đi tới.

Sở dĩ nói “giống như” tùy tùng, là vì ba người đó khí chất đều không

giống tùy tùng, nhưng khi họ đi cạnh thiếu niên đó họ đều tụt hạng xuống thành tùy tùng.

Thiếu niên đội một chiếc mũ xiêu xiêu vẹo vẹo, mặc bộ y phục có hơn

mười màu, lùng bùng xốc xếch, không vừa người, nút áo ở cổ còn chưa cài, để lộ làn da ngăm ngăm và xương quai xanh, dáng đi cũng lả lướt nghiêng ngả.

Không chỉ gã như thế, ba tên tùy tùng của gã cũng đi như lướt.

Vì thế, khi bốn người này đi xuyên qua đội ngũ đón khách, giống như

bốn con sâu xuyên qua ngọc mễ, những chỗ đi qua liền trở nên hỗn độn.

Khương Trầm Ngư thấy thích thú, không rời mắt nổi. Gã chính là tam hoàng tử của Trình vương – Di Phi sao?

Nhưng khi thiếu niên đó tới gần, gương mặt trở nên rõ ràng, ngũ quan

cực kỳ tuấn mỹ, nhưng biểu tình tầm th