
ao?”. Giọng nói cố tình nhấn mạnh vẻ mờ ám, vừa khéo dừng lại đúng lúc, đôi mắt Hách Dịch lại càng sáng hơn.
“Tại sao phải sợ? Có thể gả cho Nghi vương là việc bao thiếu nữ hằng mơ ước”.
Bị phản pháo, Hách Dịch quả nhiên không biết đối đáp ra sao, sững ra
một lúc, đành cười khẽ: “Thú vị, thú vị… quả nhiên ta đã lên đúng thuyền mới có thể gặp được tiểu a đầu thú vị như nàng”.
Khương Trầm Ngư nhìn y cười, chậm rãi nói: “Những chuyện thú vị còn
rất nhiều, tiểu nữ đảm bảo, bệ hạ đi chuyến này không uổng phí chút
nào”.
Chuyến đi này, người không thấy uổng phí thực ra là nàng.
Nếu không phải Chiêu Doãn phái nàng đi sứ, nàng không bao giờ có thể
ngờ được rằng, mình có thể kết giao với quân tử của Nghi quốc, hơn nữa
còn cứu mạng y, để y nợ mình món ân tình lớn đến vậy.
Mượn việc đốt pháo hoa, dẫn dụ bách tính bên sông tới xem, sau đó lại dùng cường quyền vô cùng bá đạo trưng thu ngân lượng, khiến cho dân
chúng oán trách. Phải biết rằng trong thiên hạ, tiếng xấu là truyền đi
nhanh nhất, gây ầm ĩ nhất. Cho nên, vơ vét tiền của là giả, truyền tin
mới là thật. Khi người người đều biết quân vương Nghi quốc đang ở trên
thuyền quan đi sứ Trình quốc, Chiêu Doãn có thủ đoạn cay độc hơn nữa
cũng vô ích. Y có thể hy sinh đi lược hai trăm tám mươi người, nhưng có
thể hy sinh được hai nghìn tám trăm người, hai vạn tám nghìn người
không? Chuyện này càng truyền càng rộng, muốn giết người diệt khẩu càng
khó. Cho dù Chiêu Doãn có giận, có tức đi nữa, cũng chỉ có thể trơ mắt
nhìn thuyền bình an xuất cảnh.
Một nguy cơ đã được hóa giải.
E rằng mọi người trên thuyền vừa từ Quỷ Môn quan trở về mà không hay.
Người biết sự tình cũng chỉ có nàng và vị Nghi vương nhìn có vẻ phóng túng hào sản nhưng kỳ thực cực kỳ khéo léo này.
Đánh cược với y để lấy ba lời hứa, thắng đương nhiên là tốt nhất thua thì cũng không sao, thân phận của nàng một khi bại lộ, y có thể làm gì, chẳng nhẽ định lấy nàng chắc? Cho dù nàng cầu xin y, hay là y cầu xin
nàng, sự ràng buộc giữa hai người một khi đã phát sinh, sẽ không biến
mất. Đây chính là quân cờ tuyệt thế, nếu có thể lợi dụng tốt tương lai
tất có chỗ dùng.
M những quân cờ như thế còn rất nhiều ở bờ biển bên kia…
Trời đêm thoáng đãng, rõ ràng cùng trời và đất đó, nhưng phút giây này đối với nàng mà nói, hết thảy đều đã đổi khác.
Lúc đầu, thế giới của nàng rất nhỏ rất nhỏ, chỉ có sân nhà, sau đó
một ngày nọ, vô tình nhìn thấy Cơ Anh, thế giới đã rộng lớn thêm một
khoảng, chuyển động vây quanh Cơ Anh, đến lúc tiến cung, lại mở rộng
thêm khoảng nữa, nhưng rốt cuộc vẫn còn chật hẹp.
Nhưng giờ đây, nàng đang đứng trên mũi thuyền, đối mặt với dòng sông, tất cả ánh sao đều chiếu xuống nàng, gió nhẹ lướt qua, mang theo hương
hoa hai bên bờ sông. Con đường phía trước còn mơ hồ, chẳng phải cũng
chính là còn có vô vàn khả năng đó sao? Chỉ cần nắm chắc những khả năng
này, nàng sẽ có thể có được kết cục như ý nhất.
Đừng sợ hãi nữa.
Đừng hoang mang nữa.
Cũng đừng rụt rè nữa.
Đây chính là trời và đất của nàng.
Phải làm mưu sĩ, không có nghĩa là thần phục Chiêu Doãn, hết thảy
ngọn nguồn chẳng qua là để bản thân được sống tốt hơn. Mà tuân theo sự
sắp đặt của Chiêu Doãn đi sứ Trình quốc không phải là thực sự giúp Chiêu Doãn thành công, chỉ là thể hiện giá trị của bản thân, để chờ đợi một
ngày đứng trên cả vận mệnh. Như nàng giờ phút này, cứu Nghi vương là vì
cứu những kẻ vô tội trên thuyền, cũng là giành được một cơ duyên khác
cho mình.
Trời và đất bao la đến vậy…
Khương Trầm Ngư mải miết nhìn, làn sương trong đáy mắt chầm chậm dâng lên.
Trong mông lung dường như đã có thứ gì mất đi, không thể tìm lại
được, cũng không thể khôi phục lại dáng vẻ ban đầu, nhưng lại có thứ gì
bắt đầu thăng hoa, giống như con nhộng phá kén chui ra, hóa thành bươm
bướm.
“Bệ hạ”. Nàng nghiêng đầu, “Đêm dài dằng dặc, bệ hạ có muốn chơi một ván cờ với A Ngu không?”.
Hách Dịch cười, khóe mắt cong lên, mang theo ba phần đùa cợt ba phần
tự đắc lại kèm một phần tựa như cưng chiều: “Ta chơi cờ rất giỏi đấy”.
Khương Trầm Ngư học điệu bộ y, mỉm cười: “Thật khéo, tiểu nữ cũng vậy”. Gió đêm khẽ thổi, nước sông lững lờ trôi.
Người bên sông nhốn nháo, càng lúc càng đông, tiếng oán thán, tiếng
cầu xin, tiếng cãi vã, hội tụ thành bối cảnh đánh cờ của hai người, cùng với pháo hoa bay vút lên không trung, hóa thành vĩnh viễn.
Giờ Mão ngày hôm sau, khi bình minh chiếu sáng trên sông, đám phu
thuyền bê từng chiếc hòm lên thuyền, sắp thành hàng rồi mở nắp.
Lý quản sự hai mắt vằn máu, trông có vẻ tiều tụy tay bê sổ sách bẩm
báo: “Đêqua tổng cộng có ba ngàn sáu trăm bảy mươi chín người xem pháo
hoa, đều nộp tiền mặt. Trừ một số ít còn chưa nộp ra, tổng cộng thu được bốn nghìn hai trăm linh chín lượng bạc. Đã kê khai đầy đủ, mời cô nương xem qua”.
Khương Trầm Ngư nhìn những hòm bạc đó, mỉm cười bình thản.
Ngược lại, Hách Dịch đang đánh cờ với nàng hoàn toàn không còn dáng
vẻ gà gật buồn ngủ lúc trước, y nhảy phắt xuống khỏi ghế, xông tới chỗ
những hòm bạc đó, sung sướng nói: “Rất tốt rất tốt, đều thu được