
trấn tuyệt mỹ, tất cả nhà cửa đều được
xây trên mặt nước, cư dân xuất hành, toàn bộ đều chèo thuyền mà đi, vì
thế được gọi là tiên cảnh trên mặt nước. Mọi người trên thuyền đều
ngưỡng mộ đã lâu, mấy ngày nay bàn tán rằng phải đi thăm thú một chuyến.
E rằng, đến khi thuyền cập bờ, cái chờ đợi bọn họ không phải là mỹ cảnh chốn tiên mà là rừng giáo mưa tên.
Những người này… những người đã cùng nàng chung sống trên thuyền từ
khi rời đế đô, tuy đại đa số đều không quen biết nhau, nhưng, bọn họ có
người vì nàng mà đi tuần tra, có người vì nàng mà chèo thuyền, lại có
người bưng trà rót nước, ân cần hỏi han, mà nay, đại nạn rơi xuống đầu,
họ sắp biến thành oan hồn chết uổng, hễ nghĩ đến khả năng này, sao nàng
có thể không khiếp đảm sợ hãi, bi thương vô cùng được đây?
“Không, ta nghĩ sai rồi… sẽ không kinh khủng đến thế… Ta cả nghĩ rồi…
không sao cả, không sao cả, không sao cả…”.
Nàng cố thuyết phục chính mình, chừa lại một tia hy vọng, nhưng ba
chữ cuối cùng càng nói nàng nhỏ, yếu ớt đến bản thân mình cũng chẳng
tin. Nếu như, hết thảy đều đúng như nàng dự đoán, mọi chuyện sẽ xảy ra
theo cách tồi tệ nhất, vậy nàng phải làm sao?
Trơ mắt nhìn những kẻ bất hạnh đó chết đi?
Nhưng không nỡ thì còn biện pháp nào khác? Đối đầu với thiên tử là
tội lớn, đến lúc đó thiên tử trút giận lên Khương gia thì biết làm thế
nào?
Nên dửng dưng đứng ngoài hay là ra tay trợ giúp? Là để thành đại sự
không câu nệ tiểu tiết, hay là mạng người là quan trọng nhất, không để
sinh linh lầm than?
Nếu ta là Chiêu Doãn… Hai chân Khương Trầm Ngư mềm nhũn, men theo
vách thuyền, trượt xuống dưới sàn, nhưng ngay giây sau, lại nắm chặt bàn tay, loạng choạng đứng dậy: “Tại sao ta phải là Chiêu Doãn? Tại sao ta
lại phải nghĩ trên lập trường của y? Tại sao ta lại dùng sự máu lạnh và
tàn bạo của y để suy xét vấn đề? Tại sao ta không thể là người khác, ví
như công tử?”.
Nếu ta là công tử…
Giả thiết này vừa lóe lên, hệt như một chùm tia sáng, xuyên qua màn
đêm mù sương lạnh lẽo, mang theo ánh sáng và hơi ấm, cơ thể nàng ngừng
run rẩy một cách thần kỳ, nàng nắm chặt tay áo của mình, nghĩ hết lần
này đến lần khác…
Nếu ta là công tử…
Nếu ta là Cơ Anh, ta chắc chắn sẽ không thấy chết không cứu để những người vô tội đó chết không rõ ràng.
Công tử nhất định sẽ cứu bọn họ…
Cho dù để lỡ mất thời cơ tốt nhất trừ khử Nghi vương; cho dù Chiêu
Doãn sẽ vì thế mà giận dữ; nhưng, thà có lỗi với thiên tử, chứ không thể có lỗi với trời đất, đó mới là tác phong hành sự của công tử.
Đó cũng là điều trước mắt nàng nên làm.
Khương Trầm Ngư chải lại tóc, chỉnh trang mũ áo, rồi mở cửa đi ra ngoài.
Nàng đã biết bước tiếp theo nên làm thế nào.
Màn đêm đã buông, tháng năm là lúc xuân hè giao mùa, gió nhẹ trời ấm trăng sáng.
Khương Trầm Ngư đến khoang chính, hỏi lão Lý quản sự: “Lần này xuất hành, chúng ta có mang theo pháo hoa không?”.
Lão quản sự vội đáp: “Có có, pháo hoa nổi trên mặt nước của hiệu Bất
Dạ Kinh là số một, đặc biệt mang theo hai hòm, để chuẩn bị sau khi đến
Trình quốc…”.
Khương Trầm Ngư ngắt lời lão: “Mau mau lấy ra”.
Lý quản sự ngẩn ra: “Lấy ra? Dùng bây giờ ư?”.
Khương Trầm Ngư nhìn chăm chú về một hướng, cười nhạt: “Đương nhiên.
Giờ lành cảnh đẹp, khách quý vô song, lúc này không dùng còn đợi lúc nào”.
Lý quản sự liếc mắt nhìn theo, phát hiện hướng nàng nhìn chính là Hách Dịch.
Nghi vương hiển nhiên đã tắm rửa xong, thay chiếc áo mới màu thiên
thanh, dáng vẻ uể oải ngồi tựa trên lan can, mái tóc xõa còn ướt sũng,
trong tay cầm một bình rượu nhưng không uống, so với vẻ rạng rỡ khi mặc
chiếc áo đỏ như lửa lúc trước lại có vẻ yên tĩnh, ưu tư.
Y nhìn vô định lên bầu trời, dường như đang ngắm trăng, lại dường như chỉ là đang đợi gió hong khô tóc.
Quý tộc của Bích quốc sùng bái Khổng học, nghiêm cẩn tuân thủ lễ giáo “người quân tử không trang trọng thì không uy nghiêm, học cũng không
bền”, đã quen thấy nam tử áo quần chỉnh trang, ngồi ngay ngắn đường
hoàng, nay thấy Hách Dịch ngồi xiêu ngồi vẹo, lại thấy có chút mới mẻ.
Khương Trầm Ngư bước tới: “Trên thuyền thô lậu, tiếp đón bệ hạ chưa chu đáo, xin được lượng thứ”.
Hách Dịch nghe tiếng quay đầu lại, nhìn thấy nàng, nhướn mày cười:
“Có trăng có gió có rượu, còn có mỹ nhân, có bốn thánh vật này, sao lại
nói là thô lậu?”.
Ánh mắt Trầm Ngư lấp loáng, khoan thai nói: “Có lẽ còn thiếu chút gì đó”. Hách Dịch chớp chớp mắt: “Ví như?”.
“Nơi này quá yên tĩnh”. Cơ hồ lời này vừa dứt, liền nghe thấy một
tiếng rít dài phía sau lưng, ánh sáng rực rỡ mang theo chùm đuôi dài bay thẳng lên trời, sau đó nổ “bùng” lên, biến thành vô số điểm sáng, hiện
thành muôn đóa hoa, rồi lại chầm chậm tan biến.
Mà những đóa h đó trở thành bối cảnh đẹp nhất lúc này.
Nàng đứng dưới bầu trời đêm, nở nụ cười nhàn nhạt, giữa rèm mi như có ánh sao. Từng chùm từng chùm pháo hoa bay lên nở rộ, tan biến phía sau
lưng nàng.
Thuyền đi chầm chậm, bên bờ sông đã có những người bị pháo hoa thu hút, theo đâu mà đến, vỗ tay hoan hô.
Mọi người trên thuyền cũng kinh ngạc mừng rỡ vô cùng, toàn bộ đều