
lâu sau mới khàn giọng nói: “Đừng tưởng làm nũng là ta sẽ tha thứ cho muội…”.
Khương Trầm Ngư vùi đầu vào ngực nàng, cảm nhận được tiếng tim đập từ bên trong lồng ngực truyền ra, từng tiếng từng tiếng, gấp gáp, rối
loạn, chân thực biết bao, ấm áp biết bao.
Nàng nghĩ, nàng phải ghi nhớ âm thanh này, nhớ thật sâu thật đậm, sau đó mang theo âm thanh này tới Trình quốc. Như thế, sẽ không bao giờ cảm thấy cô đơn nữa.
Còn Khương Họa Nguyệt cắn môi, giơ một cánh tay lên, định vuốt tóc
nàng, nhưng rốt cuộc vẫn ngừng lại, không vuốt nữa, thần sắc phức tạp
trào lên nơi đáy mắt, có chút dịu dàng, lại có chút tang thương.
Hai tỉ muội giữ tư thế đó rất lâu rất lâu.
Khương Trầm Ngư hít một hơi thật sâu, từ từ thả tay, cuối cùng buông Họa Nguyệt ra, ngẩng đầu nhìn nàng mỉm cười: “Cảm ơn tỉ”.
Khương Họa Nguyệt trân trân nhìn nàng. Nàng quay lưng rời gót.
Khương Họa Nguyệt lòng rối bời, bất giác kêu lên: “Muội… muội sao thế?
Trầm Ngư?”.
Nàng quay đầu lại mỉm cười với Họa Nguyệt lần nữa: “Không sao, muội chỉ làm nũng mà thôi”.
Ánh mắt Họa Nguyệt chuyển thành hồ nghi, thấp giọng nói một câu: “Không hiểu ra sao”.
Nàng mỉm cười lần thứ ba, dịu giọng nói: “Ngủ ngon, tỉ tỉ”.
Sau đó đẩy cửa bước ra. Ánh trăng như lụa mỏng phủ trên gương mặt nàng, từng điểm long lanh, từng gợn lăn tăn.
Đó là những giọt lệ trong suốt như thủy tinh.
Tỉ tỉ ơi, nếu muội chết ở nước người, đời này không thể gặp lại, xin
tỉ chớ buồn. Bởi vì, ít nhất, trong thời khắc chia ly cuối cùng, chúng
ta không cãi nhau, mà là ôm chặt lấy nhau. Tương thân tương ái như khi
còn nhỏ.
Đồ Bích năm thứ tư, ngày hai mươi lăm tháng năm, tả tướng quân Phan
Phương, Đông Bích hầu Giang Vãn Y, cùng hai trăm tám mươi người đủ cả
văn sĩ dược sư nhạc công nông phu… đi sứ Trình quốc, thanh thế vang dội, chúng dân ngưỡng mộ.
Ngày hôm sau, hoàng đế cùng hai phi tử đi săn ở Tương Sơn, hai phi tử này, một là Hy Hòa, hai là Trầm Ngư. Giữa đường Thục phi không cẩn thận nhiễm bệnh nặng. Phụng lệnh hoàng đế đưa về tĩnh dưỡng tại sơn trang
Bích Thủy nằm ở ngoại ô kinh thành.
Ghi chú: (1) Nguyên văn là “Trụy mã kế”: Là tạo hình tóc của phụ
nữ thời kỳ Ngụy Tấn, búi tóc buông lệch một bên, còn gọi là Ngụy đọa kết (búi tóc giả vờ buông).
(2) Nguyên văn “Diễm sắc thiên hạ trọng”, là một câu trong bài “Tây Thi vịnh” của Vương Duy (Đường).
(3) Nữ Anh Nga Hoàng là con gái của vua Nghiêu trong truyền
thuyết, Nga Hoàng là chị, Nữ Anh là em, hai người cùng được gả cho vua
Thuấn.
(4) Ngựa yên chi: tức giống ngựa đỏ, ên một con ngựa nổi tiếng thời cổ xuất xứ từ Tây Vực.
(5) Trậm là loài chim rất độc, tương truyền lấy cánh của nó khuấy vào rượu, uống là chết ngay.
(6) Thăng hay còn gọi là thưng, đơn vị đo lường cổ.
Sóng nước khẽ vỗ, chim âu bay lượn, Khương Trầm Ngư đứng ở mũi thuyền, ngóng nhìn về phía đế đô, ánh mắt trầm tư.
Đi ra khỏi con sông Di này là vào Thanh Hải. Qua Thanh Hải là đến
Trình quốc. Cũng tức là, hễ đi ra biển là ra khỏi cương thổ của Đồ Bích. Trước khi đi, rất nhiều người đều nhúm một nắm bụi đất dưới chân thả
vào túi thơm mang bên mình, xem ra, không chỉ có mình nàng lưu luyến cố
hương. Thế nhưng, đại bộ phận đều hào hứng háo hức, lòng đầy hiếu kỳ
trước chuyến xuất hành này, nếu xét kỹ ra có lẽ chỉ có nàng và một người nữa thực sự không vui vẻ chút nào…
Khương Trầm Ngư quay người, ngẩng đầu nhìn tầng hai của khoang thuyền!
một người nằm trên cột buồm, bắt chéo chân, trong tay cầm một bình rượu, trầm ngâm nhìn trời xanh đó là Phan Phương.
Từ lúc lên thuyền y không nói năng gì, cả ngày nằm trên cột buồm uống rượu, trên gương mặt râu ria lởm chởm, luôn mang một vẻ đờ đẫn tê dại.
Nếu không biết thân phận của hắn thực khó mà tưởng tượng, người này lại
là đệ nhất danh tướng của Đồ Bích sau Tiết Hoài.
Xem ra, y vẫn chưa hồi phục sau cú sốc cái chết của Tần nương. Mà
hoàng đế lại muốn y cưới công chúa Trình quốc, chẳng trách y lại u uất
không vui như thế.
Khương Trầm Ngư thở dài trong lòng.
Có lẽ vì bản thân tận mắt chứng kiến cảnh Phan Phương cầu hôn Tần
nương, nên đối với nam tử nhìn tưởng thô lậu mà thực sự thâm tình này,
nàng tự nhiên có thiện cảm. Bây giờ thấy bộ dạng lặng lẽ đau lòng của y
khiến nàng không kìm được hối hận: Nếu không phải nàng đề nghị với hoàng đế phái y đi Trình quốc, lúc này hẳn y đang thủ tiết trước mộ Tần
nương. Vì lợi ích của bản thân, lại lôi người vô tội xuống nước, sao
trong lòng có thể thoải mái.
Khương Trầm Ngư không dám nhìn tiếp, vội vàng nhìn lên bờ. Xa xa
phảng phất có sắc hồng liên miên không dứt, thuyền càng lúc càng lại
gần, dần dần trở nên rõ ràng…
Chi chít, sum suê, sắc hoa tuyệt đẹp cành lá xinh tươi, hoa đầy sắc
đượm, tựa như vạn điểm phấn hồng, chiếm trọn gió xuân. Lại có cành cây
cổ thụ cực lớn, la đà bên bờ nước, soi bóng dưới dòng sông, càng nổi
dáng thơm.
Đó chính là hoa hạnh.
Khương Trầm Ngư chau mày, mắt không kìm được nóng lên, buồn bã nghĩ: Hoa hạnh đã nở rồi…
“Hoa hạnh đã nở rồi”.
Một giọng nói thanh nhã êm tai vang lên bên cạnh nàng, nói đúng điều
nàng nghĩ trong lòn