
à rượu ngon”.
Giang Vãn Y đứng bên cạnh, nghe nói liền vẫy tay gọi người mang rượu
lên, lấy ra hai chiếc bát lớn, đích thân rót đầy đưa cho nam tử áo đỏ
một chiếc, tự mình cũng cầm một chiếc, ngồi xuống sàn, đối diện với y,
nói: “Một mình độc ẩm vô vị, chi bằng hai người đối ẩm?”.
Sóng mắt của nam tử áo đỏ liếc xéo lên phía trên một cái, khi y làm
động tác đó, biểu cảm mê hồn không tả xiết, đến mức đám con gái xung
quanh đều đỏ mặt, tim đập loạn lên, còn y chăm chú nhìn Phan Phương trên cột buồm, cười nói: “Vị nhân huynh này xem ra cũng làđạo, không cùng
nâng chén sao?”.
Phan Phương cúi đầu, lặng thinh nhìn nam tử áo đỏ một lát, rồi khi
đám đông tưởng y sẽ không phản ứng lại, y đột nhiên tung người, khẽ nhảy xuống, ngồi xếp bằng tròn cạnh hai người.
Ánh mắt Khương Trầm Ngư thoáng chuyển động, nàng bước ra khỏi hàng,
lấy chiếc bát từ chỗ thị nữ, đặt trước mặt Phan Phương, rót đầy rượu.
Sau đó gật đầu với Hoài Cẩn.
Hoài Cẩn hiểu ý, lập tức vào trong khoang thuyền mang cây cổ cầm ra.
Khương Trầm Ngư ngồi quỳ trên sàn, đặt đàn trên đầu gối, ngón tay lướt qua, tiếng vàng tiếng ngọc ngân lên.
Âm nhạc vừa nổi lên, nam tử áo đỏ bỗng rạng rỡ mặt mày, nâng bát rượu lên, Giang Vãn Y cũng nâng bát theo. Phan Phương tuy vẫn không tỏ vẻ
gì, nhưng uống còn nhanh hơn bọn họ, hễ ngửa cổ là một hơi uống cạn.
Hoài Cẩn tiến lên rót rượu.
Đám đông xung quanh trợn mắt, không hỏi câu nào, thân phận lai lịch đối phương cũng không rõ, sao lại đấu rượu với y?
Ba người ngồi xếp bằng tròn giống như bạn cũ huynh một chén ta một
chén, chẳng bao lâu sau, khoảng trống bên cạnh đã chất đầy bình rượu.
Mười ngón tay Khương Trầm Ngư lướt như bay, càng đàn càng nhanh, ba
người cũng theo đó càng uống càng nhanh, cuối cùng dây đàn chợt đứt,
tiếng đàn ngưng bặt, mà bát rượu trong tay Giang Vãn Y cũng đồng thời
“choang” một tiếng, vỡ tan thành từng mảnh, rượu còn sót lại bắn ra, làm bẩn chiếc áo mặc trên người hắn.
Giang Vãn Y “a” một tiếng, chậc lưỡi than: “Ai da, đây là chiếc áo ta thích nhất”.
Nam tử áo đỏ nhếch môi cười: “Ta đền cho ngươi một chiếc là xong”.
Giang Vãn Y lập tức đứng dậy, cung kính hành đại lễ: “Nếu vậy, Vãn Y xin đa tạ Nghi vương trước”.
Gì cơ? Nghi vương?
Đám đông xung quanh liền ồ lên.
Nam tử nhìn bề ngoài có vẻ hoa lệ vô song chói sáng rực rỡ này lại là quốc quân của Nghi quốc Hách Dịch sao?
Chẳng trách Yên vương Chương Hoa từng nói: “Trong bốn nước, Hành Xu
như cổ thụ ngàn năm, thâm trầm cao lớn; Minh Cung như chim ưng cô độc
trên sa mạc lạnh lẽo, cao ngạo tự biết mình; duy chỉ có Hách Dịch rực rỡ sáng chói, Hách Dịch rạng rỡ như vũ trụ nhật nguyệt mới có thể sánh với ta”.
Yên vương nói câu này năm năm trước, quốc quân của Bích quốc vẫn là
tiên đế Hành Xu. Hành Xu nghe xong liền cười nói thêm một câu: “Hách
Dịch đúng thực tựa thái dương. Mà điểm giống nhất của y chính là – Chỉ
cần những nơi ánh dương chiếu đến đều có mối làm ăn của Nghi quốc”.
Nghi quốc nhiều tiền lắm của, từ quân thượng đến người hầu kẻ hạ, ai
nấy đều ham thích làm ăn buôn bán. Thương lữ của Nghi quốc đi khắp bốn
nước, mối làm ăn của Nghi quốc thông khắp mọi nẻo, quốc đô của Nghi quốc là Hạc thành, cư dân bản quốc chưa quá bảy nghìn, mà nhân khẩu ngoại
lai lại có ba vạn. Nghi quốc đất không rộng, binh không mạnh, nhưng về
tình thâm thì sánh ngang ba nước.
Mà giây phút này, con người cả tóc tai lẫn y phục đều đang nhỏ nước tí tách kia là Hách Dịch thật sao?
Mọi người đứng xung quanh nhìn với đủ mọi loại biểu cảm.
Còn đương sự lại bình thản đối diện với mọi ánh mắt phỏng đoán, kinh
ngạc, nghi ngờ, vỗ nhẹ vào áo mình nói: “Đáng tiếc thay đáng tiếc thay,
bây giờ ta chẳng có lấy một xu, tiền của đều để ở chiếc thuyền vừa mới
chìm kia…”.
Giang Vãn Y cười: “Nghi vương giàu có nhất bốn bề, chỉ đắm một chiếc thuyền thì có hề gì?”.
“Nói đến đây, ta bỗng nhớ ra một chuyện…”. Hách Dịch nói đoạn, lấy từ trong giầy ra một bàn tính vàng to bằng miếng đậu phụ khô, dùng những
ngón tay gầy, dài hơn tay người thường gầy như bay, rồi ngẩng đầu nói:
“Bốn nghìn sáu trăm hai mươi sáu lượng. Đa tạ”.
Giang Vãn Y sững người: “Hả?”.
“Ba mươi súc gấm mây thượng đẳng của Chức Tú Phường, sáu mươi hộp
phấn nhất phẩm của hiệu Nùng Hương Trai, bảy mươi hòm giấy tuyết hiệu
Hồng Thư Lâu, chín mươi sọt dầu trẩu loại một, còn có những đồ tạp phẩm
khác, tổng cộng là năm nghìn bảy trăm tám mươi hai lạng bạc trắng, xét
ta và ngươi mới gặp mà như đã quen từ lâu, ngươi lại mời ta uống rượu,
ta giảm giá hai phần cho ngươi, chịu thiệt một chút, chỉ thu của ngươi
bốn nghìn sáu trăm hai mươi sáu lạng”. Hách Dịch giơ bàn tính ra trước
mặt Giang Vãn Y.
Giang Vãn Y ngạc nhiên hỏi: “Nhưng ta đâu có mua những thứ này”.
“Đúng là ngươi không mua”.
“Vậy tại sao lại đòi ta tiền?”.
Hách Dịch chỉ chỉ mặt biển: “Vì thuyền của ngươi đột nhiên bẻ lái,
đâm phải đuôi thuyền ta, hại thuyền ta va phải đá ngầm, tất cả vật phẩm
đều chìm xuống biển, món nợ này ta không thể đòi Long vương, chỉ có cách đòi ngươi thôi”.
Giang Vãn Y dở khóc dở cười, than: “