
uá nhiều vừa có thể hưởng thụ một số thuận lợi mà thân phận này đem lại,
như là có một tiểu a hoàn, hoặc có thể tắm nước nóng xa xỉ trên thuyền.
Hoài Cẩn đi rất nhanh, quay về cũng nhanh, không lâu sau, hai trù
nương lực lưỡng thở hổn hển khiêng một thùng nước nóng tới, đổ nước,
chuẩn bị các đồ dùng xong xuôi bèn mau chóng rời đi. Hoài Cẩn đóng chặt
cửa, kéo rèm, đang định xắn tay áo hầu hạ thì Trầm Ngư nói: “Em cũng ra
đi, một mình ta là được rồi”.
Tuy Hoài Cẩn hơi ngạc nhiên, nhưng xưa nay nàng không phải là một nha đầu lắm chuyện, nên lập tức lui ra.
Khương Trầm Ngư bước đến cạnh bồn gỗ, nhìn hơi nước bốc lên nghi
ngút, khẽ nói: “Bây giờ ta phải tắm đã, sau đó các ngươi biết là phải
làm thế nào chứ?”.
Xung quanh lặng như tờ, không có bất cứ âm thanh nào.
Nhưng nàng hài lòng mỉm cười, đặt giỏ táo cạnh bồn gỗ, cởi áo bước
xuống nước, dựa vào thành bồn tắm khoan khoái thở dài một tiếng.
Hai viên ám vệ hoàng thượng ban cho nàng hẳn đã rời đi rồi chứ? Tuy
chưa từng cảm nhận được bọn họ, nhưng bọn họ cũng nên biết lúc này nếu
dám nhìn trộm hoàng phi tắm thì sẽ có hậu quả thế nào, ước chừng họ
không to gan đến mức, dám tiếp tục ẩn nấp trong gian phòng này.
Nghĩ đến đây, Khương Trầm Ngư cầm từng quả táo trong giỏ ra, đến quả
thứ chín, phía trên còn có sợi dây màu vàng, nàng dùng răng cắn đứt, sau đó men theo sợi dây vàng kia rút nhẹ, rút ra được một chiếc khăn lụa
rất nhỏ cuộn bên trong, mở ra xem, bên trong viết một câu: “Sau khi đến
Trình quốc, đến tiệm Sái Gia đường Vân Tường mua ba cân Mê Điệt hương”.
Nét chữ đơn giản rành mạch, như người mới học, nhưng mỗi nét chấm đều hất chếch về bên phải, đây là thói quen cố hữu của phụ thân khi viết
chữ bằng tay trái.
Vào cái đêm nhận nhiệm vụ đi sứ Trình quốc, nàng liền sai Ác Du báo
cáo chuyện này cho phụ thân, xin ông sai người gấp rút đến Trình quốc
chuẩn bị.
“Con cần tư liệu về phân bố thế lực nội bộ Trình quốc, danh sách quan viên ngũ phẩm trở lên và sứ giả đến dự yến lần này của Yên quốc, Nghi
quốc, phải có đủ thói quen sinh hoạt và sở thích của mỗi người. Cuối
cùng là mọi chuyện từ nhỏ tới lớn Di Thù từng trải qua, tất cả những
người nàng ta từng tiếp xúc. Càng tường tận càng tốt”.
Đây là yêu cầu mà nàng đã đề xuất với phụ thân hôm đó. Bây giờ, ông
gửi tới dòng chữ này, rõ ràng tất cả đã bố trí ổn thỏa. Tiếp theo, chỉ
cần đợi đến đó liên hệ với bọn họ là xong.
Khương Trầm Ngư suy xét sự việc từ đầu tới cuối một lượt, tin chắc
mình không có bất cứ sơ suất nào, nàng ném quả táo đi ngâm chiếc khăn đó vào trong nước, mực nước lập tức nhòa đi, đến khi lấy ra, đã biến thành một chiếc khăn tay bình thường ai cũng không thể tìm ra dấu vết gì trên bề mặt.
Làm xong tất cả, nàng quyết định chuyên tâm hưởng thụ cơ hội tắm nước nóng hiếm có này, ai ngờ, vừa mới nhắm mắt lại liền nghe thấy một tiếng “rầm”, cả thế giới đều chấn động mạnh, nước trong bồn cũng trào ra non
nửa.
Bên ngoài nổi lên tiếng huyên náo, dường như đã xảy ra chuyện gì.
Khương Trầm Ngư không hoảng loạn, nhẫn nại chờ đợi trong làn nước
nóng, quả nhiên, cơn chấn động qua đi, thuyền lại từ từ yên tĩnh trở
lại. Lại một lúc nữa trôi qua, Hoài Cẩn tới gõ cửa, gọi: “Tiểu thư, em
có thể vào trong không?”.
“Vào đi”.
Hoài Cẩn vội vã bước vào, đóng cửa lại, nói: “Tiểu thư, vừa nãy có sợ không?”.
“Xảy ra chuyện gì vậy”.
“Có một chiếc thuyền phía trước chúng ta va phải đá ngầm rồi chìm, dềnh lên sóng lớn, hại thuyền ta cũng tròng trành theo”.
“Sao lại không cẩn thận vậy? Không phải đã nói thuyền trưởng là một tay kỳ cựu sao?”.
“Không phải thuyền của chúng ta! Là thuyền của người khác bây giờ thuyền phụ của chúng ta đang bận rộn cứu bọn họ đó”.
Hả? Trên sông Di lại có thuyền của nhà khác? Lẽ nào đối phương không
biết, sứ thuyền hoàng gia xuất hành, thuyền của tất cả các nhà thuyền
khác đều phải nhường đường sao?
Khương Trầm Ngư lập tức đứng dậy mặc áo, Hoài Cẩn nói: “Tiểu thư, làm làm gì vậy?”.
“Đi xem xem”. Nàng muốn đi xem là kẻ to gan nào lại dám mạo phạm thiên uy.
Trên sàn thuyền, người đông nhốn nháo, vây kín mũi thuyền. Đám phụ nữ thì thào to nhỏ, rõ ràng kích động hơn bình thường.
Khương Trầm Ngư bước tới, mọi người nhìn thấy nàng, lần lượt nghiêng
mình nhường đường, sau khi đám đông tản ra, thứ đầu tiên nàng nhìn thấy
là một chiềc áo đỏ.
Chiếc áo đỏ vốn đã rực rỡ như lửa lại bị thấm nước, càng đỏ đến nhức
mắt, chói lọi như mây hồng trải trên một thân hình cao cao, cùng với mái tóc đen huyền, mang một vẻ đẹp yêu mị, càng khiến nam tử ngồi trên mũi
thuyền có một phong tư khó có thể diễn tả thành lời.
Y rất gầy, những khớp xương tay để lộ ngoài tay áo trắng đến gần như
trong suốt, tay và chân đều dài hơn người bình thường, khi cầm bình rượu ngửa mặt cuồng ẩm bộc lộ sự phóng khoáng, không chút câu nệ mà kẻ khác
không bắt chước nổi. Rõ ràng toàn thân ướt nhẹp, nhưng dáng vẻ tuyệt
nhiên không hề thảm hại.
Y uống hết rượu xong, dùng tay áo lau miệng, bấy giờ mới quay đầu lại, lắc lắc bình rượu với đám đông, chớp mắt nói.
“Rượu để hai mươi năm, quả nhiên l