
g. Khương Trầm Ngư sững người, nghiêng đầu nhìn, chỉ
thấy một nam tử thanh y phấp phới, mặt như ngọc tạc đang tựa tay trên
lan can, chăm chú nhìn rừng hạnh, mỉm cười nói.
Bên cạnh hai người không có người thứ ba, có thể thấy hắn đang nói với nàng.
Người này hai tháng trước vẫn còn không chút tiếng tăm, nhưng hai
tháng sau lại vang danh thiên hạ, một bước trở thành quý tộc đệ nhất đế
đô.
Con trai độc nhất của Đề điểm Thái y viện Giang Hoài.
Môn khách của Kỳ Úc hầu.
Thần y của dân gian.
Và anh họ của Hy Hòa phu nhân.
Bốn vầng sáng chói lóa vô song đó cuối cùng đều tụ hội trên người hắn, đó chính là – Đông Bích hầu Giang Vãn Y.
Trước khi rời cung, Chiêu Doãn từng giới thiệu bọn họ một cách vắn
tắt, chỉ nói nàng là A Ngu, trên danh nghĩa là y sư nhưng thực tế là một ám sứ, bảo Giang Vãn Y chăm sóc và phối hợp với nàng.
Khi đó nàng nghĩ, hắn liệu có nhận ra nàng không? Trong Bảo Hoa cung, cái ngày Hy Hòa thổ huyết, lần đầu tiên hắn tiến cung để trị bệnh cho
Hy Hòa, lúc ấy nàng cũng có mặt.
Nhưng mấy ngày ở cạnh nhau, Giang Vãn Y vẫn không nhắc nửa lời về
thân phận của nàng, thái độ hành vi lời nói đều rất tự nhiên, là thực sự không biết thân phận của nàng, hay là lòng dạ sâu xa vờ như không biết?
Bây giờ, hắn chủ động chào hỏi nàng, lại nhắc đến hoa hạnh, loài hoa
đã trở thành kỵ húy của nàng, là vô tình hay là cố ý thăm dò?
Đôi mắt Khương Trầm Ngư dần tối lại, nhưng khóe môi vẫn nhếch lên,
tươi cười với hắn: “Đúng thế, năm nay hoa nở muộn, nhưng lại đẹp hơn rất nhiều”.
“Dục vấn hạnh chi dữ chung tửu, cố nhân hà đắc bất đồng lai?”. (Muốn
hỏi cành hạnh và rượu trong chén, người xưa sao không đến?). Khi ngâm
nga câu thơ này, giữa cặp mày của Giang Vãn Y thoáng hiện vẻ thê lương,
giống như hồi tưởng chuyện xưa cũ nào đó, nhưng khi ánh mắt hắn chiếu
đến gương mặt nàng, lại hóa thành nét cười ấm áp, “Thực ra, lan tâm thảo cũng không phải là vạn năng”.
Khương Trầm Ngư bất giác sờ lên má phải, để tránh người khác chú ý,
cũng nhằm che giấu dung mạo thực sự, nàng không chỉ mặc áo chùng đen
rộng thùng thình che kín từ đầu tới chân, còn dùng nước ép từ lan tâm
thảo vẽ lên mặt một cái bớt màu đỏ sẫm to bằng nửa bàn tay, cứ như thế
mặt đã biến dạng.
Soi gương, nàng tự thấy mình vẽ rất giống thật, mấy ngày nay, những
người đồng hành đều bị che mắt, nhưng bây giờ Giang Vãn Y vừa nhìn đã
biết, xem ra cái danh thần y quả không phải hư truyền.
Nàng khẽ thở dài, cười nói: “Quả nhiên không thể qua mặt huynh”.
“Nếu không ngại muội hãy thử dùng cái này”. Giang Vãn Y lấy một chiếc bình ngọc từ trong tay áo ra, đưa cho nàng.
Nàng đón lấy, mở nắp bình, chất lỏng bên trong không màu không mùi, trong vắt như nước.
Phàm càng là kỳ dược lại càng không có đặc trưng, mắt Khương Trầm Ngư sáng lên: “Đa tạ”, dừng lại một lát, lại hỏi: “Huynh không hỏi muội
nguyên nhân sao?”.
“Nhân sinh tươi đẹp, ta muốn sống lâu hơn một chút”. Nói xong câu này, hắn quay người bước đi.
Khương Trầm Ngư nhìn thấy mấy nhạc nương phía xa vây quanh hắn, trò
chuyện ríu ra ríu rít, mà hắn ở giữa họ, cử chỉ ôn tồn nhưng không phóng đãng, văn nhã mà không xa cách, không biết hắn nói những gì mà khiến
đám con gái đó đều cười rộ cả lên.
Xem ra đây là một nhân vật phong lưu…
Lại nhìn Phan Phương trên cột buồm, hình tượng đối lập rõ ràng.
Khương Trầm Ngư vừa cảm khái vừa quay về khoang thuyền, trong khoang
là một tiền sảnh cực kỳ thoáng đãng, đi qua cửa sảnh tiến vào bên trong, từ cầu thang đi xuống đáy khoang là một thông đạo hẹp dài, mỗi bên có
mười hai gian phòng, gian phòng cuối cùng bên phải thông đạo chính là
phòng của nàng và Hoài Cẩn.
Trong phòng nội thất bố trí tinh xảo, đẹp đẽ, tuy nhỏ nhưng đầy đủ,
còn dùng rèm ngăn đôi phòng, Hoài Cẩn đang dọn dẹp đồ đạc ở cạnh bàn,
thấy nàng vào, cười nói: “Tiểu thư đến thật đúng lúc, vừa nãy nô tì đến
nhà bếp, trù nương nói trên thuyền còn dư một ít hoa quả tươi, cho tiểu
thư một giỏ, dọn sạch kho để chờ đến khi cập bến kế tiếp thì mua bổ sung thêm”.
Khương Trầm Ngư vừa nhìn thấy giỏ hoa quả trên bàn, chỗ quai xách còn thắt dải lụa màu vàng. Nàng hơi trầm ngâm, nói: “Thay ta cảm ơn bà ấy,
nhân thể nói với bà ấy, ta muốn tắm rửa, bảo bà ấy đun nước nóng”.
Hoài Cẩn trợn tròn mắt: “Tắm, tắm rửa?”. Tắm trên thuyền là một việc
vô cùng, vô cùng xa xỉ. Tiểu thư xưa nay hành sự kín đáo, cố hết sức
không gây phiền toái cho người khác, sao bây giờ đột nhiên lại đưa ra
yêu cầu nhũng nhiễu như vậy?
“Yên tâm đi, em đi nói với họ, họ không dám từ chối đâu”. Nói đến
đây, Khương Trầm Ngư chớp chớp mắt, tự cười giễu mình, “Ai bảo ta là sư
muội của Đông Bích hầu chứ”.
Đông Bích hầu là nhân vật đang lên của Đồ Bích hiện nay, không chỉ đi đến đâu cũng được bách quan tranh nhau lấy lòng, mà trong đội thuyền
này, ai ai cũng đều cung phụng ân cần với hắn, khiến nàng cũng được thơm lây không ít. Không thể không nói, Chiêu Doãn đã an bài cho nàng một
thân phận quá tuyệt diệu; Giang Vãn Y vốn đến từ dân gian, có một sư
muội cũng không có gì lạ, hơn nữa, vị sư muội này vừa không bị chú ý q