80s toys - Atari. I still have
Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326184

Bình chọn: 7.5.00/10/618 lượt.

gồi xuống cạnh nàng, nhưng mãi không nói

gì, chỉ chăm chú nhìn chiếc đồng hồ cát trên bàn, ánh mắt phức tạp.

Khương Trầm Ngư hít một hơi thật sâu, cười cười: “Vừa nãy nhất thời thất lễ, đã khiến công tử khó xử”.

Cơ Anh cụp mắt, thấp giọng: “Chuyện hoàng thượng hạ chỉ, ta đã biết…”.

Không đợi chàng nói hết, Khương Trầm Ngư đã đứng dậy, cười nói: “Như

vậy là tốt nhất, thực ra, ta đến là để xin công tử một thứ, coi như là

quà chúc mừng đại hôn của ta, có được không?”.

Vẻ kinh ngạc vụt lóe lên trên gương mặt Cơ Anh, khi nhìn nàng, đáy

mắt đậm thêm sắc buồn rầu, như thương xót, như bất nhẫn, lại như mâu

thuẫn, cuối cùng kết tự thành một câu nói: “Thứ gì?”.

“Lỗ tai”. Khương Trầm Ngư trang nghiêm đáp: “Một cái là được rồi”.

Cho dù là Cơ Anh hiểu rộng biết nhiều đi nữa, lúc này cũng cảm thấy khó hiểu: “Lỗ tai?”.

Khương Trầm Ngư vén tóc mai bên tai trái, để lộ vành tai xinh xắn

trắng trẻo: “Lúc còn nhỏ Trầm Ngư rất sợ đau, cho nên sống chết không

chịu xỏ lỗ tai, mẫu thân bó tay nên đã để mặc. Bây giờ, xin công tử hãy

xỏ cho ta một chiếc lỗ tai, coi như là quà mừng mà Trầm Ngư xin công

tử”.

Trong thiên hạ này lễ vật vô số, nhưng coi lỗ tai là lễ vật là chuyện xưa nay chưa từng nghe thấy.

Tóc đen như mun, da dẻ như ngọc, dái tai liền kề vành tai thanh tú

tao nhã, ba phần mềm mại, bốn phần đa tình, lại thêm năm phần cố chấp,

hội thành nàng với đầy đủ mười hai phần. Khương Trầm Ngư vén tóc, ghé

tai trái đến trước mặt Cơ Anh, rèm mi rủ xuống, rợp một khoảng bóng râm

trên gương mặt, che giấu biểu cảm của nàng.

Cơ Anh trầm ngâm hồi lâu, cuối cùng thở dài: “Người đâu, mang kim đến đây”.

Người từ sau bình phong bước ra lại là Tiết Thái, hai tay bưng hộp

kim dâng lên. Cơ Anh lấy ra một cây kim, châm vào ngọn đèn trên bàn,

nung cây kim trong lửa, rồi im lặng nhìn Trầm Ngư một lát, nói: “Tam

tiểu thư, hãy đọc một bài thơ nàng thích đi”.

Khương Trầm Ngư nghĩ một lát, bắt đầu khẽ ngâm: “Bất đắc trường tương thủ, thanh xuân yêu thuấn hoa. Cựu du kim vĩnh dĩ, tuyền lộ tức vi

gia…”(6).

Ngoài cửa sổ, mưa thưa gió dữ, ba tiêu đồ lệ cửa lụa mịt mờ, mà tiếng của nàng lại từng chữ như châu, rành rọt ngân nga.

Trong tiếng ngâm, cây kim bạc xuyên qua tai trái của nàng như ngựa

trắng phi qua khe núi, rơi trở lại trên tay Cơ Anh, không vương chút máu nào.

“… Tảo tri ly biệt thiết nhân tâm, hối tác tòng lai ân ái thâm. Hoàng tuyền minh mịch tuy trường thệ, bạch nhật bạch duy hoàn trùng tầm”(7).

Khương Trầm Ngư đọc xong bốn mươi tám chữ, buông tay ra, vạt tóc bên tai xõa xuống, che khuất vành tai.

Nàng lui lại một bước, khẽ cúi người: “Đa tạ công tử”.

Ánh mắt Cơ Anh vẫn rơi trên cây kim bạc trong tay, mũi kim lóe sáng

dưới ánh nền, điểm tô cho đôi mắt của chàng. Chàng ngẩng đầu lên nhìn

Trầm Ngư, dường như có trăm ngàn lời muốn nói, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng

thể nói ra.

Còn Khương Trầm Ngư lại lùi thêm một bước: “Đa tạ… hầu gia”.

Là hầu gia, không còn là công tử nữa, một khi đã vào thâm cung tựa bề, từ đây Tiêu lang là khách qua đường.

Nàng lại lùi bước thứ ba, bắt đầu mỉm cười, còn nhẹ hơn gió thoảng: “Trầm Ngư xin cáo từ… Bảo trọng”.

Rồi nàng quay người, bước từng bước ra khỏi căn phòng Tiết Thái đứng

dưới mái hiên, đưa cho nàng một chiếc ô, nàng đón lấy bằng hai tay, mỉm

cười nói cảm tạ, sau đó giương ô từng bước bước ra khỏi phủ hầu gia.

Xe ngựa đang đợi ngoài phủ. Hoài Cẩn mặt mày lo lắng vừa nhìn thấy nàng liền thở phào nhẹ nhõm, vội vàng mở cửa xe dìu nàng lên.

Phu xe vung roi, bánh xe lăn về phía trước, nghiền nát bụi đất trên đường.

Trầm Ngư ôm chiếc ô đó như ôm thứ yêu quý nhất, ánh mắt nặng nề,

không chút cảm xúc. Tất cả sức lực dường như đã dùng hết trong lúc ngâm

thơ vừa nãy, giờ thứ còn sót lại chỉ là một cái vỏ rỗng, không còn biết

vui sướng, cng không còn biết đớn đau.

Hoài Cẩn mắt đỏ hoe, hỏi: “Tiểu thư, hầu gia có nhận lời nghĩ cách khiến hoàng thượng thay đổi chủ ý không?”.

Khương Trầm Ngư lắc đầu.

“Vậy tiểu thư nói với hầu gia những gì? Tiểu thư, tiểu thư định tuân

mệnh tiến cung sao? Không phải tiểu thư luôn chán ghét hoàng cung sao?

Hơn nữa, rõ ràng người tiểu thư thích là hầu gia mà…”.

Khương Trầm Ngư lại lắc đầu lần nữa.

Hoài Cẩn lo lắng: “Tiểu thư, tiểu thư nói gì đi, đừng lắc đầu mãi

thế, rốt cuộc thế nào rồi? Tiểu thư thế này làm em thấy sợ lắm, muốn

khóc thì cứ khóc, khóc lên được thì sẽ thấy dễ chịu hơn…”.

“Khóc ư?”. Ánh mắt Trầm Ngư sâu thẳm, “Không, ta không khóc”.

“Tam tiểu thư…”.

“Ta sẽ không khóc nữa…”. Nàng bấu chặt rèm xe, ngẩng đầu nhìn hướng

Cơ Anh biến mất, chậm rãi nói, “Bởi vì, đến hôm nay ta mới hiểu một

điều”.

“Điều gì?”.

“Ta vào cung, không phải vì hoàng thượng muốn vậy, mà là…” Ngoài xe

gió mưa mịt mùng, màn đêm dần dần buông xuống, đèn lồng ở phủ hầu gia

đang chiếu sáng mặt đất gồ ghề, sũng nước, ánh sáng vàng vọt, lập lòe

lập lòe, tựa như muốn đem ký ức một đời tỏa sáng hết. Nàng nhìn những

ngọn đèn đó, cười cô đơn, “mà là công tử không muốn lấy ta mà thôi”.

Trong nụ cười đó, một giọt lệ trào ra, men theo gò má lăn xuống không