
.
Thời điểm xuân hàn này là lúc lạnh giá nhất. Nàng khép chặt vạt áo đi từng bước một xuống bậc thang. Xe ngựa đã đợi sẵn dưới cầu thang, tì nữ tên Hoài Cẩn cùng nàng lên xe ngựa, cụp ô lại nói: “Tam tiểu thư, chúng ta đi đâu?”.
Khương Trầm Ngư nhắm mắt, hàng mi cứ run run không ngừng, khi nàng mở mắt ra, đồng tử tối tăm: “Tới ngõ Triêu Tịch”.
Cuối ngõ Triêu Tịch có người ấy.
Xe ngựa dừng cách ngõ khá xa, Khương Trầm Ngư hé cửa sổ xuyên qua màn mưa liên miên nhìn cánh cửa son ở cuối con ngỡ dài đó rất lâu, rất lâu.
Đây là lần đầu tiên nàng tới nơi này.
Đã từng nhiều lần đi ngang ngõ này, cũng muốn bước vào xem, nhưng mỗi lần như vậy đều vì lý do này lý do kia mà từ bỏ. Khi đó luôn nghĩ rằng
sẽ không sao, ngày tháng còn dài, nay mới biết duyên phận đã hết.
Có lẽ là chưa từng có duyên?
Khương Trầm Ngư nhìn tấm hoành phi trên cánh cửa sơn son đó, hai chữ “Kỳ Úc” sâu như dấu nung.
Mấy ngày trước, nàng còn cùng công tử du xuân ngắm hoa, nụ cười và sự dịu dàng của công tử vẫn còn in đậm như mới trong trí óc, chưa từng mờ
phai, khi ấy ngỡ rằng đã hạnh phúc tột độ rồi, nhưng hóa ra, vật cực tất phản, hưng cực tất suy, mộng tàn tỉnh giấc, sau khi tỉnh lại, tám mặt
Sở ca(5) .
Con gái thứ ba của hữu tướng phủ Khương Trọng, phúc thừa Hoa tộc, lễ
vượt nữ sư, kinh thuận răn dạy, noi theo đạo đức. Đã vẻ vang cho thân
thích, lại điềm lành ở bói rùa, vậy nên mệnh cho ngươi làm Thục phi,
chọn ngày tiến cung…
Giọng thái giám eo éo, kéo ngữ điệu thật dài, những câu từ tán dương đó nghe ra lại không khác gì sự châm biếm.
Hoàng thượng… nam nhân đó tuy nàng đã gặp mặt vài lần nhưng ấn tượng
mờ nhạt, vì sao lại tàn nhẫn như thế, chỉ một câu nói là có thể hủy hoại duyên phận mà nàng đã khổ tâm trông ngóng từ lâu!
Không, không, không cam tâm!
Thực sự không cam tâm!
Không cam tâm lỡ mất lương duyên như thế, không cam tâm xa lìa công
tử như thế, càng không cam tâm tiến cung như thế, trở thành một trong
những phi tử ghen tuông tranh đấu đó.
Vận mệnh của nàng không nên là như thế!
Thâm cung hang hùm miệng cọp đã chôn vùi một mình tỉ tỉ của nàng chưa đủ, sao còn phải thêm cả nàng?
Bàn tay Khương Trầm Ngư run run bám chặt cửa, móng tay cắm cả vào gỗ, phát ra một âm thanh nho nhỏ, rồi gãy rời.
Chính vào lúc đó, Hoài Cẩn gọi: “A, tam tiểu thư xem kìa!”.
Thực ra không cần nhắc, nàng đã nhìn thấy xe ngựa của công tử.
Trên đầu phố, chiếc xe ngựa vẽ hình Bạch Trạch từ một góc ngoặt rẽ
sang, không mau không chậm dừng lại trước cửa phủ đệ, đám thị vệ cung
nghênh phía trước, bóng dáng đã xuất hiện trong tâm trí hàng ngàn hàng
vạn lần đó giờ đang trong tầm mắt nàng, bào trắng đai ngọc, quốc sĩ vô
song, làm đôi mắt nàng ướt nhòa.
Công tử ơi… công tử…
Chàng liệu có biết tin hoàng thượng muốn nàng tiến cung không? Chàng
liệu có biết, nàng không muốn nhập cung, không muốn làm phi tử của đế
vương không? Chàng liệu có biết, nàng đã ái mộ chàng, trông mong chàng,
ngưỡng vọng chàng bao năm rồi không? Chàng liệu có biết, lúc này nàng
hoảng loạn thế nào, bất lực thế nào, khổ sở thế nào, đau đớn mà không
nói nổi điều gì không?
Vừa nghĩ đến đây, nỗi khát vọng ngập tràn biến thành đôi cánh, khiến nàng mở cửa xe, nhảy xuống.
Hoài Cẩn sợ đến nỗi mặt trắng nhợt, cuống quýt kêu: “Tam tiểu thư!
Đừng mà…”, không được đi, nếu đi thì có nghĩa là vứt bỏ danh tiết cũng
như tiền đồ của gia tộc Khương thị!
Nhưng, Khương Trầm Ngư nào có để ý đến tiếng kêu của nàng ta, giẫm lên nước đọng trên mặt đất, cứ thế xông thẳng đến cửa phủ.
Đám thị vệ quay hết đầu lại, ngớ ra một lúc rồi tản ra, để lộ Tiết
Thái đứng sau, biểu cảm trên gương mặt. Tiết Thái hết sức cổ quái, giống hệt như lần nhìn nàng trước khi đi hôm đó.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn tránh ra, mà phía sau hắn chính là Cơ Anh.
Cơ Anh nhìn nàng, vẻ mặt đầu tiên là kinh ngạc, sau đó là sự thương xót hết sức kín đáo, nhỏ nhoi.
Còn chưa đợi chàng lên tiếng, Khương Trầm Ngư đã lao tới ôm lấy chàng.
Chiếc trong tay Cơ Anh rớt xuống đất kêu “cạch” một tiếng.
Nước mưa rơi xuống, nhấn chìm hai người trong màn nước mờ mịt, mênh
mang, Khương Trầm Ngư áp mặt vào lòng chàng, thoáng nghĩ, nếu sinh mệnh
kết thúc trong giây phút này, có lẽ, vì có cái ôm này, nàng sẽ không cảm thấy tiếc nuối…
Thế nhưng quãng đời về sau, nếu rời xa cái ôm này, nàng biết làm thế nào để sống tiếp?
Khương Trầm Ngư ngẩng đầu, gương mặt ướt đẫm, không biết là nước mưa
hay là nước mắt, nàng chăm chú nhìn gương mặt nam nhân nàng yêu nhất,
làn môi run rẩy, nhưng không thốt lên nổi tiếng nào.
Gió mưa thê lương mịt mờ, giữa trời đất, là mối sầu khôn xiết.
Những hạt cát li ti trong đồng hồ cát chảy xuống không ngừng.
Trên bàn là trà ấm, hương đốt trong lò, Khương Trầm Ngư bưng chén lên khẽ nhấp một ngụm, hơi nước bốc lên, che mờ đôi mắt nàng. Nàng đã thay
một bộ y phục khô ráo, mái tóc đã được hong khô, thần sắc cũng bình tĩnh hơn nhiều, không còn vẻ khốn khổ như lúc dầm mưa.
Cơ Anh bước vào, nhìn nàng hỏi: “Tiểu thư cảm thấy đỡ hơn chưa?”.
Trầm Ngư đặt chén xuống bàn, gật đầu.
“Vậy thì tốt rồi”. Cơ Anh n