Polly po-cket
Họa Quốc

Họa Quốc

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328434

Bình chọn: 10.00/10/843 lượt.

ựa như có một luồng ánh sáng xuyên qua đêm tối, chiếu sáng tất cả cảnh tượng rối rắm, quanh co đó.

Khi bên này nàng đang đốn ngộ, bên kia Hách Dịch sau một hồi lâu im lặng, cuối cùng lên tiếng: “Quả nhiên… là ngài”.

Câu này của y vô cùng hàm hồ, ý nghĩa sâu xa.

Còn Cơ Anh dường như hiểu ý, cười nhạt: “Tại sao không thể là ta?”.

“Ta vẫn luôn thắc mắc, Chiêu Doãn tuổi trẻ cuồng ngạo, dã tâm bừng

bừng, lại thêm vừa mới bình định nội loạn, đang lúc hùng tâm tối thịnh,

đến ta ngẫu nhiên ngang qua Bích quốc còn suýt bị ám sát một phen, sao

có thể làm ngơ trước miếng thịt béo bở như Trình quốc, chỉ phái một hầu

gia không có căn cơ và một tên tướng quân xuất thân đồ tể tùy tiện đi

một chuyến, quả nhiên còn có một quân cờ ngầm”. Hách Dịch nói đến đây,

khẽ thở dài một tiếng, “Ta vốn cho rằng quân cờ ngầm đó là Ngu cô nương, vì nàng ấy quá thông minh cũng quá thần bí”.

Nghe thấy y nhắc đến mình, Khương Trầm Ngư cắn chặt môi, không biết vì sao, mặt đỏ bừng lên.

“Hơn nữa, nhìn từ mặt nào cũng đều là như thế: Giang Vãn Y bị giam

hãm trong Trình cung, là nàng ấy đến cứu; Trình tam vương t gửi thiếp,

nhưng chỉ mời mình nàng ấy, là sư muội của Giang Vãn Y, nàng ấy không

thông hiểu y thuật, là một dược nữ, chúng nhân lại đều nghe theo mệnh

lệnh của nàng ấy, là một sứ thần, nàng ấy lại có hai tên ám vệ hạng

nhất. Địa vị của nàng ấy chắc chắn vô cùng cao quý cũng vô cùng quan

trọng”.

Mặt Khương Trầm Ngư càng đỏ lựng, nhưng không phải là thẹn thùng mà là xấu hổ.

Nàng rốt cuộc vẫn quá non nớt.

Còn cho rằng mình đã suy tính chu toàn, cho rằng tất cả đều nắm chắc

trong tay, ai ngờ người khác nhìn vào, chỗ nào cũng có sơ hở… Mà phái

một kẻ đâu đâu cũng sơ hở như mình đến Trình quốc e rằng mới là mục đích thật sự của Chiêu Doãn, hoặc là của Cơ Anh?

Như thế, sự chú ý của mọi người đều tập trung lên nàng, mà sơ suất bỏ qua những thứ ẩn chứa ở nơi sâu xa hơn.

Tay của Khương Trầm Ngư âm thầm xiết chặt lại trong tay áo, vốn là

buồn vui khó phân, lúc này lại chuyển thành buồn bã. Buồn cho sự nông

cạn, tự cho là thông minh của mình, và cả sự vô tình của người thao túng đằng sau.

Trên góc phố ban nãy, nếu không phải là Cơ Anh đến kịp, một đao đó chém xuống, nàng đã thực sự thành một oan hồn.

Bây giờ nhớ lại, vẫn thấy không rét mà run.

Người đẩy nàng vào cảnh ngộ này, cho dù vì mục đích gì, đều có một

điểm không can nghi ngờ – Trong lòng người ấy, Khương Trầm Ngư nàng

không quan trọng bằng một trận loạn của địch quốc.

Cho nên… nếu, nếu quyết định này không phải là Chiêu Doãn mà là Cơ Anh đưa ra, nàng sao mà chịu đựng nổi?

Khương Trầm Ngư cúi đầu, ngón tay run lẩy bẩy không ngừng, mũi như bị thứ gì đó bịt kín, không thể hít thở được nữa.

Nàng nghĩ mình sắp ngất đi rồi, sắp ngất đi đến nơi rồi, khó chịu quá, khó chịu quá, khó chịu làm sao…

Một cánh tay bỗng đưa tới, đè chặt lên tay nàng qua làn áo.

Kể cũng lạ, tay nàng lập tức ngừng run một cách thần kỳ.

Khương Trầm Ngư ngước mắt lên, thuận theo cánh tay đó nhìn lên, trong ánh sáng mờ mờ, ánh mắt Cơ Anh sáng như sao, soi rọi nàng, chiếu vào

nàng, kiên định, thân thiết, ấm áp.

Thế là làn không khí đã biến mất lại tràn vào khoang mũi, tươi mới, trong lành, lại… cứu mạng nàng.

Nàng đột nhiên lấy hết dũng khí, giơ tay kia ra, hai bàn tay áp vào

nhau, nhẹ nhàng mà chân thực, nắm chặt tay Cơ Anh trong tay nàng.

Thực ra, đây là lần đầu tiên nàng và Cơ Anh tiếp xúc da thịt.

Nàng từng ôm chàng, ôm chàng thật chặt một cách không hề kiêng dè,

một cách tuyệt vọng, giống như người sắp chết đuối ôm lấy khúc gỗ nổi.

Nhưng cảm giác lần đó lạnh lẽo tột độ. Nàng còn nhớ như in mình lạnh biết bao.

Nhưng lần này lại cực kỳ ấm áp.

Ấm áp vô cùng.

Nàng nắm chặt tay chàng, cảm giác ấm áp từ bàn tay chàng cuồn cuộn, không ngừng chảy tới, sau đó, bản thân cũng ấm dần lên.

Công tử… công tử ơi, chàng có biết không, chỉ riêng nỗi đau khổ to lớn khi hoài nghi chàng cũng đủ để giết chết ta!

Cho nên, ta không hoài nghi chàng!

Tuyệt đối không!

Hách Dịch tiếp tục phân tích: “Nhưng, ở nàng ấy lại có rất nhiều điểm không rõ ràng, bí ẩn quá nhiều, cho nên sau này người đầu tiên ta loại

bỏ chính là nàng ấy. Có lẽ đối với rất nhiều người mà nói, xem sự tình

phải xem toàn cục, nhưng đối với ta mà nói, ta chỉ chú trọng nhìn người. Nhìn con người Ngu cô nương, ta có thể khẳng định, có lẽ nàng ấy có

liên quan đến một số sự việc nào đó, nhưng tuyệt đối không phải là vấn

đề then chốt của Trình quốc”. Nói đến đây, trong giọng nói của Hách Dịch lại thêm vài phần cười đùa, vì thế nghe có vẻ nhẹ nhõm hơn một chút,

“Bởi vì nàng ấy quá lương thiện. Một người vì không muốn hy sinh người

cùngđi trên thuyền, thà phá hoại kế hoạch của quân vương mình mà tha cho hoàng đế của nước khác, dù có thông minh đến đâu, đối với kẻ cầm quyền

mà nói cũng tuyệt đối không đáng tin. Hôm nay nàng ấy vì cứu tính mệnh

của hơn hai trăm người mà kháng chỉ, ngày mai vì cứu tính mệnh của hai

ngàn người, hai vạn người sẽ lại lần nữa phản bội. Cho nên, không phải

là Ngu cô nương”.

Cơ Anh im lặng lắng nghe, đ