
cướp cô gái này, ở đây chúng tôi có nhiều lắm! Có nhiều lắm!”
Kiếm như mưa, thương như rồng, Bích Thanh Thần Quân và Ngao Vân đánh nhau
bất phân thắng bại, toàn bộ Tây Phựng Lầu này bị trấn động, cát bụi từ
trên mái không ngừng rơi xuống, cột cũng bị nứt toát, nền nhà cũng bắt
đầu nứt, tiếng kêu the thé của Cốc Nhạn ma ma cũng bị chôn vùi vào trong tiếng kêu là thảm thiết của mọi người, tất cả các cô gái và khách khứa
đều bất chấp tất cả lao ra ngoài, miệng kêu lên: Động đất rồi.
Tôi ngồi ở trên giường cũng bị trấn động này làm rơi xuống đất, thế là Bích Thanh Thần Quân hét lên với tôi:”Miêu Miêu ngươi đi ra ngoài đi, biến
thành mèo không được chạy lung tung!”
Anh ta vừa nói vừa tiếp tục tấn công Ngao Vân, Ngao Vân hơi đuối sức, quần áo ở trên người bị rách
mấy miếng to, để lộ ra mấy vết thương, nhưng vẫn không chịu rút lui,
liều mạng với Bích Thanh Thần Quân do bị thương tay trái nên càng tấn
công mạnh thêm.
Tôi thấy bọn họ đánh nhau cảm thấy rất thích thú, tuy cảm thấy hai người đánh nhau rất dữ dội nên không dám liều mạng,
thế là nhảy xuống đất cuộn tròn lại biến thành mèo, nhanh chóng nhảy qua cửa sổ trèo qua tường, chạy đến đường to, nhìn khách khứa chạy ra khỏi
Tây Phượng Lầu, quần áo xộc xệch cảm thấy rất mới lạ, quần áo bọn họ mặc rất ít, ít hơn cả tôi, có mấy cô gái thậm chí chỉ choàng một chiếc áo
mỏng, ngay cả dây lưng áo cũng không buộc lại, để hở cả da thịt, đầu tóc rối tung, mặt mũi tím tái, trán đầy mồ hôi, ngồi nhìn trận động đất chỉ có ở Tây Phượng Lầu.
“Cơ nghiệp mà tôi xây dựng bao nhiêu năm…” Cốc Nhạn ma ma khóc chết đi sống lại bao nhiêu lần, mỗi lần tỉnh dậy lại khóc tiếp.
Hoa Dung đâu? Tôi quay đầu nhìn khắp nơi, dường như tất cả mọi người đều
chạy ra ngoài, ngược lại duy nhất chẳng thấy hình bóng cô ta đâu. Lẽ nào vẫn chưa ra ngoài? Trong phòng rất nguy hiểm, cô ta không biết võ công
gì… Đang do dự có phải xông vào tìm cô ta không, đột nhiên nhìn thấy
hình bóng của cô ta trong lớp bụi, đang kéo tiểu a hoàn ngất ngưởng chạy ra ngoài, đầu cô ta bị một hòn đá to rơi vào, chảy rất nhiều máu.
Tôi chạy đến đấy, vòng tay ôm lấy cô ta kêu lên mấy tiếng:”Meo meo”. Hoa
Dung bất chấp tất cả ngồi trên đất, thở dài thườn thượt, bịt vết thương
lại, lại xoa đầu tôi dịu dàng nói:”Mèo con ở đây rất nguy hiểm, tại sao
không chạy đi.”
Tiểu a hoàn đi ra cùng với cô ta, hai chân mềm
nhũn, quỳ ở trên đất , khóc đến khàn cả giọng:”Hoa Dung tỷ tỷ, mặt của
tỷ rách rồi, lần này làm thế nào mới khỏi… Đều là do em không tốt liên
lụy đến chị.”
“Không phải lỗi của em, lúc này tính mạng mới là
quan trọng.” Hoa Dung xé một mảnh áo, tự mình bịt vết thương, lại nhìn
thấy Cốc Nhạn ma ma khóc ầm ĩ, vội vàng chạy đi đến an ủi,”Ma ma người
còn khỏe mới là tốt nhất, Tây Phượng Lầu phải xây lại cũng không phải
chuyện khó.”
“Ta từ nhỏ đã bị bán được nuôi dưỡng ở đây đến
trưởng thành, sống ở đây gần ba mươi năm rồi, giống như là nhà của mình, xây lại thì đợi đến khi nào…” Cốc Nhạn ma ma lau nước mắt, ngẩng đầu
nhìn Hoa Dung, lại the thé gào lên,”Mặt của ngươi làm sao thế?”
“Lúc bỏ chạy không cẩn thận bị ngã…” Hoa Dung nói nhỏ.
“Ai ya, chiêu bài chủ của ta, vết thương to như thế, hủy hoại hết nhan sắc rồi.” Cốc Nhạn ma ma sờ mặt Hoa Dung rất đau lòng.
“Xin lỗi…” Hoa Dung tỏ vẻ áy náy.
“Được rồi, được rồi…” Cốc Nhạn ma ma thở dài, “Sau này ngươi làm việc ở phía
sau, miễn là đừng có dùng bộ mặt này để dọa khách.” Sau đó lại buồn
phiền nói,”Sau này lại nuôi không một miệng ăn nữa.”
“Giao Giao đâu?” Hoa Dung đột nhiên hỏi.
Cốc Nhạn ma ma lúc này mới bừng tỉnh, lại hỏi:”Giao Giao đâu?”
“Meo.” Bích Thanh Thần Quân và Lam Vũ Thần Nữ cùng dặn dò từ trước, không được biến thành mèo trước mặt mọi người, tôi vội vàng đi qua, dùng đuôi quét lên người bọn họ, chứng tỏ mình đang ở đây.
Đáng tiếc dường như
bọn họ không hiểu, trong lúc tinh thần đang hoảng sợ:”Hình như cô ta vẫn đang tiếp khách, đối tượng mà cô ta tiếp cũng chưa ra phải không? Trận
động đất này sao lại kì cục thế nhỉ? Hình như có người đánh nhau, không
biết tại sao lại xảy ra chuyện quỷ quái này?” Tôi ngẩng đầu nhìn, rõ ràng là Bích Thanh Thần Quân và Ngao Vân vẫn đang tung trưởng trên
không trung, sao mà cái đám người này dường như không nhìn thấy… Không
phải là dùng phương pháp tàng hình chứ?
“Không được! Tôi phải vào cứu cô ấy.” Cốc Nhạn ma ma phủi bụi trên người,”Thiếu một chiêu trò
cũng được nhưng thiếu một người thì tôi làm sao mà sống được.”
Các cô gái ở bên cạnh lập tức lao lên kéo lấy bà ta đồng loạt kêu lên:”Ma
ma đừng vào! Bà xảy ra chuyện chúng tôi sau này làm sao mà sống được!”
Vừa lôi vừa kéo, tôi nhìn thấy Tây Phượng Lầu đã sắp đổ hoàn toàn rồi, cảm
thấy hai tên kia đánh nhau chắc cũng đủ rồi, thế là vội vàng nhảy lên
mái nhà kêu to mấy tiếng, thu hút sự chú ý của bọn họ.
Bích
Thanh Thần Quân nguôi giận, anh ta lấy kiếm dí vào cổ Ngao Vân nhảy đến
trước mặt tôi, nhìn khắp nơi, dường như tỉnh mộng, trong ánh mắt ánh
lên một nỗi buồn, hấp háy môi, ngược lại không nói được gì cả. Ngao vân
cũng dừng