
thể giao Miêu Miêu cho ta không?”
“Nói linh tinh!” Bích Thanh Thần Quân lại tức giận.
Hai người đang cãi nhau, tôi nằm co ở chân giường ôm lấy chăn rất ai oán
luôn cảm thấy bản thân mình khỏi cái vận hạn bị đánh vào mông, mà lời
cầu hôn của Ngao Vân cũng rất hấp dẫn, cá trong bốn bể đều thuộc về tôi, cá muốn ăn cũng ăn không hết… Thích ăn cá chép thì ăn cá chép, thích ăn tôm thì ăn tôm, mỗi lần có thể lấy hai con, một con dùng để ăn, một con dùng để ngắm. Nước miếng bắt đầu
chảy ra, khiến cho tôi nhất thời quên mất nỗi sợ hãi, chìm đắm trong bốn bể cá tươi. Lúc đang mơ mộng hão huyền, đột nhiên vang lên một tiếng ầm ầm, sát khí khủng bố, cái bức tường của gian phòng nứt ra một lỗ to,
Bích Thanh Thần Quân mặc áo giáp tay cầm trường kiếm hung dữ, sắc mặt
khó coi, hung ác, nhìn chằm chằm vào Ngao Vân lại nhìn tôi, cảm giác
giống như ngày thường tôi ăn cắp bị bắt được… Dường như còn đáng sợ hơn…
“Sao nhanh thế?” Ngao Vân cũng há hốc mồm, rất nhanh lấy lại bình tĩnh, anh
ta chỉnh lại quần áo, xuống giường, đứng thẳng người hành lễ với Bích
Thanh Thần Quân, “Tôi thật lòng muốn cới Miêu Miêu.”
“Ngươi thật
sự là đang ở đây làm chuyện này sao?” Bích Thanh Thần Quân lạnh lùng hừ
một tiếng, lại nhìn cái dáng vẻ của tôi há miệng nói, “Xem ra giữa các
ngươi chưa xảy ra chuyện gì.”
Ngao Vân hơi xấu hổ, anh ta liếc nhìn tôi nói: “Tất cả ngoài sự dự đoán.”
“Sư phụ”… Tôi vội vàng gọi, tôi chui ra từ trong chăn, muốn đi đến cạnh anh ta làm nũng, xin lỗi để lấy lòng.
Không ngờ Bích Thanh Thần Quân liếc nhìn tôi, đột nhiên anh ta nổi giận hét lên:”Chui vào trong chăn đi ! Quấn chặt vào.”
Anh ta suy nghĩ một lúc lại đi đến, thuận tay kéo cái ga giường và vỏ chăn
quấn tôi vào trong đấy mấy vòng, quấn giống như một cái bánh chưng mới
dừng tay, sau đó quay lại nhìn Ngao Vân, rút kiếm ra.
“Ngươi chỉ
biết dùng bạo lực ức hiếp người khác sao?” Ngao Vân lạnh lùng nói:”Tại
sao không để cô ta tự quyết định? Hay là ngươi căn bản không có lòng
tin nắm giữ cô ấy, chỉ biết dùng thủ đoạn cưỡng bức?”
Sắc mặt của Bích Thanh Thần Quân càng khó coi, anh ta quay lại hỏi tôi:”Ngươi muốn đi Long Cung với anh ta không?”
“Muốn!” Tôi nhanh nhảu trả lời, “Bởi vì ở đó có rất nhiều cá!”
Khuôn mặt của Bích Thanh Thần Quân đột nhiên đờ đẫn, anh ta xoa đầu tôi rất
lâu không nói gì cả, dường như đang suy nghĩ đắn đo cái gì, sắc mặt cuả
Ngao Vân ở bên cạnh lại rất đắc ý hả hê.
Tôi thấy Bích Thanh Thần Quân dường như không vui, trong lòng cũng không vui, thế là buột mồm
nói:”Nếu… Sư phụ không thích tôi đi, thì tôi không đi nữa.”
“Ngươi thật lòng muốn lấy anh ta sao? Từ bây giờ xuống biển rời bỏ Huyền Thanh Cung…” Bích Thanh Thần Quân hạ giọng hỏi:”Nếu ngươi thật sự thích anh
ta thì ta buông tay.”
Tại sao phải rời bỏ Huyền Thanh Cung?” Tôi ngạc nhiên.
“Bởi vì sau khi kết hôn với một người, thì phải chung sống với anh ta, cho
nên lấy Ngao Vân thì phải ở bên cạnh anh ta.” Bích Thanh Thần Quân kiên
nhẫn giải thích.
Ngao Vân ở bên cạnh chĩa mồm vào nói: “Ta sẽ thương yêu ngươi hơn Bích Thanh Thần Quân, yên tâm đi.”
“Không cần.” Tôi không hề do dự lắc đầu, “Miêu Miêu phải ở Huyền Thanh Cung.”
“Ngươi không thích cá, ngươi không thích ta sao?” Ngao Vân hỏi.
“Thích.” Tôi gật đầu ra sức giải thích, “Nhưng… Tôi còn thích sư phụ, sư phụ còn cho tôi ăn cá, còn gỡ xương cho tôi… Cái gì sư phụ cũng chiều tôi… Tôi… Không muốn rời xa anh ta.
Thật kì lạ… Là từ khi nào, tôi sợ
nhìn thấy anh ta bị thương và buồn bã, còn đau hơn cả đâm một dao trên
người mình? Là từ lúc nào, trong lòng tôi anh ta đã quan trọng hơn cá,
sự tồn tại của anh ta, càng quan trọng hơn việc vui chơi?Là từ lúc nào,
tôi bắt đầu yêu thầm cái vòng tay lạnh giácủa anh ta, yêu thầm cái nụ
cười và sự dịu dàng của anh ta. Kí ức lại tràn về, cảm giác bị vứt bỏ
như cứa vào tim, mỗi lần nghĩ đến đều cảm thấy sợ hãi, sợ có một ngày
lại bị bỏ rơi, bất luận chờ đợi bao nhiêu ngày, anh ta cũng không trở
lại tìm tôi, không đưa tôi về nhà.
Nếu ăn cá mà bị bỏ rơi, tôi thà cả đời này không ăn cá.
Hai người trầm ngâm không nói, tôi cẩn thận mở miệng hỏi: “Sư phụ người
không cần tôi nữa sao? Miêu Miêu đã làm sai chuyện gì sao, tôi sẽ thay
đổi, người đừng vứt bỏ tôi được không…”
“Yên tâm, chỉ cần ngươi
bằng lòng ở bên cạnh ta, sư phụ vĩnh viễn không vứt bỏ ngươi.” Bích
Thanh Thần Quân vỗ vỗ đầu tôi, cuối cùng thở dài, dãn mày ra, nở nụ cười sáng chói với tôi, anh ta quay người nhìn Ngao Vân sắc mặt khó coi
nói:”Ta chỉ vứt bỏ tên cản trở công việc ở trước mắt.”
“Ngươi chỉ làm chủ trước cô ta bây giờ là một đứa trẻ, tâm hồn ngây thơ, chỉ sợ
xem ngươi như là bố.” Ngao Vân lạnh lùng cười:”Ta cũng không vứt bỏ.”
Chưa nói dứt câu, Bích Thanh Thần Quân rút kiếm ra đâm tới, Ngao Vân vội
vàng lấy cây thương ra chặn lại, đồ dùng khắp nơi bị vỡ nát, bức tường
bị kiếm và cây thương đâm vào vô số vết nứt, toàn bộ căn gác này bị trấn động, bên ngoài vọng lại tiếng kêu the thé của Cốc Nhạn ma ma:”Trời ạ,
xảy ra chuyện gì thế? Động đất hay đánh nhau? Đại gia à! Các ngươi đừng