
đi.
Cốc Nhạn ma ma vội vàng
kêu gọi khách khứa giữa yên lặng, và phái người chuẩn bị phòng cho người đàn ông đó, bắt tôi đi tắm rửa thay quần áo, cầm va li quần áo của Hoa
Dung, sau đó chọn một bộ váy màu trắng trễ ngực hầu như để lộ rõ cơ thể, đeo lên người đầy trang sức ngọc ngà châu báu, làm cho tôi rất khó
chịu.
Hoa Dung chau mày, vẫn than thở nhìn tôi ở bên cạnh, mặt
rất đáng thương, tôi vui vẻ chạy đi chạy lại trong phòng, ngồi không
yên, rất muốn biết tiếp khách rốt cuộc như thế nào, vui không?
Sau khi tắm gội
xong, Cốc Nhạn ma ma dẫn tôi vào một căn phòng to rất tráng lệ, bảo tôi
ngồi trên cái giường rộng ở giữa phòng, Hoa Dung cầm bình rượu đến, bảo
tôi uống đi, tôi ngửi ngửi, cảm thấy mùi rượu này kém hơn ở Long Cung
rất nhiều, thế là lắc đầu cự tuyệt không uống, Hoa Dung lại thở dài nói
với tôi: “Cô nàng ngốc ạ, đây là lần đầu tiên của ngươi, cũng không biết lão gia kia sẽ sử dụng thủ đoạn gì, nếu vùng vẫy chống đối, trong rượu
này có một ít thuốc gây mê, thêm một chút men, sẽ không khó chịu, nhắm
mắt lại, rồi chuyện này cũng qua đi, tôi cũng chỉ giúp ngươi chuyện này
thôi”
Cốc Nhạn ma ma cau mày ngồi bên cạnh, suy nghĩ một lát nói: “Cũng đúng thôi, uống đi, làm nghề này vất vả lắm, ta không muốn cơ thể ngươi bị thương.”
Tôi nhìn thấy chỉ có một cốc rượu nhỏ, lại
nhìn thấy thái độ của hai người rất kiên quyết, thế là khổ sở, bóp mũi
uống hết cốc rượu, không lâu sau mặt bắt đầu đỏ, đầu hơi nóng, trời và
đất đang xoay vòng tròn, bước chân đứng dậy không vững, thế là nằm
nghiêng trên giường.
“Điểm này thì không được rồi?” Hoa Dung ngạc nhiên nhấc bình trà lên.
Cốc Nhạn ma ma đứng ở bên cạnh cười: “Thuốc lần này rất tốt chúng ta ra ngoài mời người kia…”
Men rượu bốc lên đầu, bọn họ nói cái gì, dần dần tôi bắt đầu nghe không rõ, tôi cmr thấy người lâng lâng, hình như trở thành người khác, sức lực
toàn thân bắt đầu mất đi, cảm giác thăng bằng cũng không điều tiết được, họng hơi khô, tôi cười ngốc nghếch muốn bò từ trên giường xuống bên
cạnh bàn uống nước, làm mạnh tay quá, cái cốc làm bằng gốm trắng rơi
xuống đất vỡ tan.
Tiêu rồi đánh vỡ đồ phải phi tang đi, lóe lên
cách xử lí, thế là tôi vội vàng nằm úp xuống, dùng tay hốt những mảnh
vỡ, suy nghĩ một lát đẩy vào gầm giường, lại muốn đứng dậy uống trà, kết quả cái cốc lại vỡ tiếp…
Đánh vỡ, đẩy vào gầm giường, uống trà,
nhặt cốc vỡ, đánh vỡ, đẩy vào gầm giường, các bước lặp đi lặp lại, cuối
cùng tôi tức giận, đứng dựa vào cái gầm bàn, không ngờ cái bàn này cũng
bị nứt toác, không dùng sức cũng bị đẩy ngã xuống đất, ấm trà và đĩa hoa quả trên bàn cũng vỡ tan.
Làm thế nào? Tôi quay cuồng lăn lộn
mấy vòng trên đất, dùng tay đây cái bàn vào dưới gầm giường… Nghĩ là có
thể giấu được nó nhưng gầm giường quá thấp, cái bàn quá to, khi tôi đẩy
vội vàng, lực đẩy quá mạnh, giường cũng bị nứt một kẽ, thế là dùng ga
giường phủ lên nó hi vọng có thể che mắt được Cốc Nhạn ma ma.
Bận rộn một lúc, phía ngoài vọng lại tiếng cười, tôi vội vàng ngồi xổm trên giường, chờ đợi, cúi đầu hi vọng không bị phát hiện đánh vỡ những thứ
kia, đáng tiếc hình như không được…
Nhạn ma ma sau khi vào cửa phát hiện kêu lên:”Cái bàn của tôi làm sao?”
“Meo.” Mặt tôi nóng bừng, cố gắng ra vẻ vô tội nhìn bà ta, lại lên giường cuộn tròn người lại nịnh bờ, hi vọng bà ta không để ý đến nỗi nhỏ này.
Cốc Nhạn ma ma còn muốn tiếp tục truy vấn, nhưng bị người đàn ông phía sau
chặn lời bà ta lại:”Tôi cảm thấy, bà không nên làm tôi mất hứng thú ở
đây? Cái bàn này, giá bao nhiêu tiền?”
“Lão gia nói rất đúng.”
Cốc Nhạn ma ma lập tức không truy cứu, chỉ ném ánh mắt về phía tôi, sau đó cười hì hì lùi ra ngoài, tôi nằm nghiêng trên giường một tay ôm lấy
đầu, quần áo do vừa đánh vật với mớ bòng bong nên bị xộc xệch, thế là
oán giận nhìn người đàn ông trước mặt, thấp giọng kêu lên:”Meo.”
Người đàn ông đứng trước mặt tôi, sắc mặt rất kì cục, lúc đỏ lúc trắng, một
lúc lại màu đen, giống như đổi màu, rất đặc sắc, cuối cùng anh ta một
tay kéo tôi ôm chặt, hơi thở dồn dập nói:”Tôi nghi ngờ trong bụng không
ngờ đúng là cô? Tại sao con mèo ngốc nhà ngươi lại bị bán vào lầu xanh
làm kĩ nữ?”
Anh ta quen tôi sao? Tôi không quen anh, bất ngờ đánh giá người đàn ông trước mặt, ngược lại phát hiện ánh mắt của mình hơi
mơ hồ, mắt díp lại mở không ra.
“Tại sao cô phải uống rượu?”
Người đàn ông lại nổi giận, “Ngươi bây giờ toàn thân có phải bị phát
nóng phát ngứa rất khó chịu hay không?”
“Không có… Chỉ đau đầu chóng mặt.”
Tôi thành thật trả lời:”Nhìn không rõ các đồ vật…”
Người đàn ông ngồi trên ghế bên cạnh tôi, đặt tôi ngồi trên đùi anh ta, trầm
tư một lát, dường như trong lòng hơi an tâm lại có chút thương xót:”Suýt nữa ta quên ngươi là đồ đệ của Bích Thanh Thần Quân, một chút thuốc
tiêu xuân nhằm nhò gì.”
“Miêu Miêu đau đầu…” Mùi vị trên người
của người đàn ông này khiến tôi cảm thấy yên tâm, khiến cho tôi không
nhịn được thổ lộ hết.
“Uống bao nhiêu rượu?” Anh ta hỏi.
“Một cốc.” Đầu tôi quay cuồng, chỉ vào ngón tay một lát khẳng định nói.
“Sư phụ