
ũng không có gì tỏ vẻ vui mừng, như người khác đang mượn mình một số tiền lớn, cô ta nói:”Bách Hoa Tiên Tử gần đây có khỏe không?”
“Gia chủ nhà nô tì luôn luôn tưởng nhớ tới các tiên nữ tỷ muội.” Tiểu Tử trả lời rất đúng mực, hoàn toàn khác xa dáng vẻ tinh nghịch khi ở trường Ấu Yêu.
“Ta đoán cô ta dạo này chắc bận bịu tiếp đón nhiều khách
quý, nếu không tại sao lại phái hai đứa nha đầu mang thiệp mời tới?”
Băng Hoàn Tiên Tử thản nhiên nói:”Hơn nữa ngay đến lễ tiết cũng không
dạy dỗ các ngươi sao?”
Tiểu Tử đỏ mặt cúi đầu không nói được gì,
còn tôi thấy khó lọt tai, bèn vội tiếp lời đáp:”Chẳng phải tôi có hành
lễ với cô sao? Sao lại nói tôi vô lễ? Chỉ là lúc nãy tôi không nhìn thấy cô mà thôi… Hơn nữa tôi cũng không phải đồ đệ của Bách Hoa Tiên Tử, vậy nếu hành lễ chưa đúng thì chắc cũng không liên quan đến Tiểu Tử.”
“Ngay cả người chỉ biết đến đánh đấm như Bích Thanh Thần Quân cũng không
khinh suất khi dạy dỗ đồ đệ như vậy, có lẽ nào mái nhà đã dột rồi mà bên trong lại không bị ướt?” Băng Hoàn nói với giọng điệu đầy châm biếm.
Tuy không hiểu hết hàm ý trong câu nói của Băng Hoàn nhưng cũng hiểu được
rằng cô ta không kính trọng sư phụ, phải cố gắng lắm tôi mới nhịn được
hành động khinh suất của mình với cô ta. Tôi quay đâù nói với Ngân
Tử:”Chúng ta đi thôi, đừng để ý đến cô ta, lời nói của cô ta thật đáng
ghét.”
“Ngân Tử! Ngươi!” Băng Hoàn Tiên Tử bỗng nhiên quát lên.
Tôi quay đầu, lè lưỡi trêu tức cô ta, túm lấy Ngân Tử định nhảy xuống phía
dưới. Bỗng Ngân Tử hất tay tôi ra, nhìn Băng Hoàn Tiên Tử rồi nói:”Ta
không đi.”
“Tại sao?” Tôi thực sự kinh ngạc hỏi.
“Tại sao
phải đi?” Lời nói của Ngân Tử có chút gượng gạo, hàng lông mi dài rủ
xuống như muốn giấu đi đôi mắt đen láy, vẻ mặt như đang nghiền ngẫm.
Tôi lại một lần nữa lôi anh ta đi, nói: “Không phải ngươi tới tìm ta hay
sao? Chúng ta đi thôi, quay về Huyền Thanh Cung, cùng nhau sống vu vẻ
như trước đây có được không?”
“ không phải ai cũng vì cô mà thay
đổi”, Ngân Tử một lần nữa hất tay tôi ra, hỏi rành rọt từng câu từng chữ một, “ năm đó, sau khi rời khỏi núi Lạc Anh, cô có từng nhớ tới ta? Rời đi lâu như vậy, cô có từng quay về tìm ta? Khi ta rơi vào yêu quái ác
nhân thì cô ở đâu? Khi ta trọng thương sống chết không biết ra sao thì
cô ở đâu?”
Tôi như đã lường trước Ngân Tử sẽ nói những lời này,
nhưng vẫn có đôi chút hoảng sợ, vội vàng giải thích:”Ta có nhớ ngươi, ta cũng từng quay về núi Lạc Anh để tìm ngươi! Nhưng ngươi đã không còn ở
đó…ta… ta không tìm thấy ngươi…”
“Chỉ e là cô đã không cố gắng hết sức để tìm ta.” Ngân Tử nói trong đau khổ.
“Xin lỗi ngươi…là Miêu Miêu không tốt.” Tôi cúi đầu hổ thẹn khi nghe được
những lời trách móc này của Ngân Tử. Thực sự tôi rất muốn giải thích
rằng bản thân không thể tùy tiện rời khỏi Thiên Giới, rằng sau khi mình
đã phá hoại ở núi Lạc Anh như vậy, không biết có thể tìm thấy tung tích
của Ngân Tử ở đâu, cảm thấy những lí do này thực sự không dễ để nói ra.
Bởi vì tôi thực sự chỉ chờ đợi, không làm bất cứ điều gì, cũng không nghĩ cách đi tìm Ngân Tử…
“Khó khăn lắm ta mới sống sót được, trong lúc hoạn nạn đó, ta đã gặp được
Băng Hoàn Tiên Tử, là sư phụ đã đưa ta về Thiên Giới và nhận làm đồ đệ,
chuyên tâm chữa trị vết thương, và ân cần chăm sóc cho ta.” Ngân Tử nở
nụ cười và nhìn về phía Băng Hoàn Tiên Tử, ngay lập tức cô ta trở nên
dịu dàng, không còn thái độ ép người quá đáng như lúc nãy.
“Miêu
Miêu… Còn có thể giúp gì được cho ngươi?” Tôi tự nắm lấy vạt áo của
mình, trong lòng thực sự cảm thấy buồn, định hỏi xem mình có thể sửa
chữa những lỗi lầm trước đây không?
“Ngươi chẳng làm được điều gì hết?”
Tôi không bỏ cuộc, nói:”Ta có thể đi cướp hết đá quý của toàn thiên hạ này mang về cho ngươi…”
“Ta không muốn nữa rồi.”
Tôi do dự hỏi thêm:”Sau này ta sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không gây sự với
ngươi, cũng không ép ngươi phải đi bắt cá cho ta ăn nữa… Có được không?”
“Không được.”
“Vậy… Vậy… Ngươi thực sự không màng đến ta nữa! Ta giận rồi! Ta sẽ… cắn vỡ
toàn bộ đá quý của ngươi!” Tôi cuối cùng cũng nôn nóng, gào lên xong,
biết mình đã nói trúng tim đen của Ngân Tử, liếc anh ta một cái.
“Đá quý… Ta đã bọc lại và đem đi giấu kĩ rồi.” Ngân Tử chột dạ.
“Xin lỗi… Miêu Miêu sai rồi, sau này sẽ không dám làm phiền ngươi thêm lần nào nữa…” Tôi tóm lấy vạt áo của Ngân Tử và nói nhỏ.
“Xin thứ lỗi có tác dụng gì không?” Ngân Tử nắm lấy tay tôi hất ra khỏi y
phục của mình, rồi quay người đi về phía Băng Hoàn Tiên Tử.
Tôi
nhìn theo bóng dáng Ngân Tử rời đi, vẫn là nhìn bóng thân quen gần gũi
đó, không chịu nổi sự tuyệt vọng trong lòng, lần nữa nói lớn theo:”Làm
thế nào thì ngươi mới tha thứ cho ta?”
Ngân Tử chỉ quay đầu lại
nhìn tôi mỉm cười, sau đó liền bay lên ngọn cây đỡ lấy Băng Hoàn Tiên Tử nói:”Trời không còn sớm nữa, xin chớ ở đây tiếp tục tranh cãi với hai
thiếu nữ này nữa, sư phụ hãy sớm quay về nghỉ ngơi. Không phải cây cầm
phổ mới vẫn chưa được sư phụ đàn thử hay sao?”
“Theo ý ngươi.”
Sắc mặt Băng Hoàn Tiên Tử có chút hồng nhẹ, cô ta tiến vài bước tới