
thành cả mặt biển nhấp nhô sóng, hương vị đủ đầy ngập
tràn trong không khí, tựa như mùa hè đã qua kia một lần nữa trở lại.
Từ phòng thí nghiệm của Úy Điển đi về,
tôi vẫn không ngừng mỉm cười.
Thật tốt, hết thảy đều như tôi mong
muốn.
Nắm chặt đĩa phim kia lần nữa, tôi im
lặng đi tới giữa rộn ràng đám đông.
Có đôi vợ chồng già mười ngón tay
đan vào nhau, có đôi tình nhân yêu cuồng liệt ôm hôn không ngừng. Những bé con
bầu bĩnh trong vòng ôm ấp của cha mẹ phát ra những âm thanh vui mừng mà chỉ
chúng mới hiểu.
Mỗi người đều ở trong thế giới của đồng
loại, an toàn dựa sát vào nhau.
Nơi này là nhân gian. Mà tôi, tôi
nào phải một con người.
Nghĩ đến đây, nụ cười tôi càng lớn
hơn. Bàn tay gập lại nắm chặt thêm nữa – nhóc sẽ bên tôi, tôi biết…
Độ ấm nơi chiếc đĩa vẫn còn, chưa
tan.
“Trác Việt, anh đi đâu vậy? Em ở nhà
đợi anh suốt một ngày.” Động tác đút chìa khóa ở trước cửa phòng có hơi lâu, Nam
Lăng nghe tiếng, mở cửa bước ra trước.
“Không có…” Tôi lắc đầu, đáp chẳng
ăn nhập với câu hỏi, lướt qua cạnh bên.
“Em an bài tất cả công tác hết rồi,
bắt đầu chính thức nghỉ vào ngày mai… Vừa rồi em cũng đã chuẩn bị một phần hành
lý đi châu Âu, em nghĩ cũng không cần mang nhiều đồ gì đâu. Trạm thứ nhất chúng
ta đi Hy Lạp, khách sạn chọn là khách sạn dưới chân núi Olymbus, mỗi ngày mở mắt
sẽ được nhìn thấy mặt trời của những thần tiên dâng lên… Trác Việt, anh có nghe
em nói không?”
“Có mà…” Ngẫm nghĩ, tôi cười với em,
“Nam Lăng, ra trải giường cùng mấy chiếc áo T-shirt lần trước gửi tới còn
không?”
“Ném hết rồi.” Thanh âm em thấp xuống,
trong mắt nhiễm vẻ hoài nghi, “Trác Việt anh sao vậy? Không thoải mái à?”
Bàn tay em đặt lên trán tôi dò xét,
lành lạnh.
“Ném hết rồi? Thôi bỏ đi, kỳ thật
cũng không sao…” Tôi ngồi xuống trên ghế sofa, ngẫm lại còn quên thứ gì không.
“Trác… Trác Việt… Anh đang suy nghĩ
gì thế? Úy Điển lại tới tìm anh?”
“Không có.” Cẩn thận nghĩ hết một lần,
hẳn là sẽ không quên gì nữa. Rốt cuộc tôi rất nghiêm túc mà ngẩng mặt lên, nhìn
gương mặt vừa quen vừa lạ này, “Là anh đi tìm Úy Điển.”
Không khí tĩnh mịch.
Chúng tôi đều đều đợi đối phương giở
ra con bài chưa lật.
“Nam Lăng, hãy nói cho anh biết được
không?”
“Cái gì?”
“Chỗ thiếu hụt của anh — chỗ thiếu hụt
trên người anh…”
“Trác Việt, em không hiểu anh đang
nói gì.”
“Long Nại chính là không có tuyến lệ,
còn anh thì sao? Ngày chế tạo anh trước Long Nại, em để lại trên người anh chứng
cứ gì thuộc về người nhân tạo?”
“…”
“Máu của anh là lạnh, không nóng như
máu con người đúng không?”
“Trác Việt!”
“Quả nhiên là vậy…” Tôi thản nhiên
hít vào.
Long Nại, kỳ thật tôi phải nên sớm
đoán được mới phải, có con người chân chính nào dưới dưới nhiều nhiệt tình của
một người mà lại ngốc nghếch lâu như vậy, có con người nào lại yêu thương một
người mà thời gian dài như vậy vẫn không nhận ra?
Ngoại
trừ một kẻ máu lạnh ngu ngốc tôi đây.
“Nam Lăng, trả lại cho anh đi…” Nhìn
gương mặt gầy yếu chỉ bằng vài lời nói của tôi chuyển thành không còn giọt máu,
tôi bỗng nhiên không đành lòng tiếp tục không khí cứng ngắc này.
Người này — con người trước mắt này,
dù cho như thế nào cũng là người tôi đã từng yêu, hơn nữa còn yêu tôi một cách
đau khổ như vậy.
“Trả lại cho anh? Trả lại cái gì?” Em
thì thào hỏi, muốn nắm lấy hy vọng lừa mình dối người cuối cùng.
Tôi nhắm mắt lại, thở ra một hơi thật
dài.
“Nam Lăng, là trí nhớ của anh. Hãy lấy
phần trí nhớ anh và Long Nại cùng một chỗ trả lại đầy đủ cho anh, được không?”
Đồng tử chưa rõ ràng sau khi nghe đến
hai ‘trí nhớ’ thì hơi nhảy lên, em rốt cuộc ý thức được tất cả đều đã không thể
vãn hồi.
Hai tấm vé máy bay đi châu Âu trừ
trong tay em bay xuống đất.
Cảnh sắc thánh điện của chư thần vào
lúc mặt trời lặn nhất định là tuyệt mỹ, đáng tiếc đó dù sao cũng chẳng là phong
cảnh thuộc về nhân gian.
Cho nên chúng tôi chung quy không thể
tới gần.
“Trác Việt” Đôi môi khô khốc của em
gọi tên tôi lần cuối, “Trác Việt hãy tin em, em yêu anh…”
Lời nói thành khẩn thẳng thắn như vậy,
nếu nghe được vào lúc chưa biết gì, tôi sẽ vui vẻ biết bao.
“Anh biết.” Tôi đi đến trước mặt em,
nâng gương mặt em lên, “Cho nên Nam Lăng, anh không trách em.”
Em chịu không nổi sức nặng mà gục đầu
vào ngực tôi, ôm ghì lấy tôi.
“Em đã sớm biết, con người được sinh
ra là do đặc quyền của Thượng đế. Như vậy hành vi chống lại thần này một ngày
nào đó sẽ phải trả một cái giá rất đáng sợ. Em đã nghĩ qua đủ loại phương thức
chuộc tội, nhưng chưa từng nghĩ đến sẽ thật lòng yêu anh…”
Em cúi đầu, giọng tự trách và mỏi mệt,
tâm hồn bị dày vò lâu như thế đã là khiển trách tàn khốc nhất rồi.
“Em vẫn luôn nói với mình, sau khi Long
Nại rời đi, em sẽ yêu anh còn hơn cả nó, em hy vọng xa vời mình có thể thay thế
nó, em đã từng cho rằng mình có thể thay thế nó cho anh tiếp tục hạnh phúc…”
Tiếng khóc than tuyệt vọng đến vô
cùng.
Nam Lăng, Thượng đế đã cùng em mở ra
một trò đùa lớn, anh thật sự không trách em.
Bước tới bên em, tôi nhìn sâu vào
đôi mắt ấy.
“Nam Lăng, cám ơn em…