Disneyland 1972 Love the old s
Hãy Thay Tôi Yêu Anh Ấy

Hãy Thay Tôi Yêu Anh Ấy

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322744

Bình chọn: 8.00/10/274 lượt.

gười quản lí kí túc xá đã hoàn thành xong sổ ghi chép công việc hàng

ngày, mãn nguyện cười sảng khoái, nhưng khi vừa ngẩng đầu lên lại bắt gặp Lam

Tịnh Vũ, lập tức xị mặt ra, bực tức đứng lên, mặt hằm hằm bước về phía Lam Tịnh

Vũ: “Trường học quy định, trong kí túc xá không được nuôi động vật, đặc biệt là

dê! Tôi đã nói với cậu cả tháng nay rồi, sao cậu không thay đổi!”.

“Vậy

sao?” Lam Tịnh Vũ lạnh lùng nhìn ông ta, cây thánh giá trước ngực cũng nháy lên

ánh sáng lạnh băng.

“Điều

này thì cháu biết” mắt anh ta vẫn lạnh lùng, “chú đã nói với cháu rất nhiều lần

rồi, không nhất thiết phải như cái máy ghi âm mỗi ngày nhai đi nhai lại những

câu giống hệt nhau thế đâu.”

“Cậu!”

người quản lí kí túc xá tức giận nói, “Vậy sao cậu còn vi phạm quy định, đừng

tự cho rằng mình biết đua xe mà được nhận đặc quyền, trong mắt của tôi thì ai

cũng như ai!”.

Lam

Tịnh Vũ lắc đầu nhè nhẹ: “Nhưng, nếu như không có con dê, cháu không biết phải

sống trong kí túc xá thế nào”.

“Làm gì

có ai dựa vào dê mà sống chứ? Không phải cậu đang đùa tôi đấy chứ? Thật là hài

hước!” Sắc mặt của người quản lý ký túc xá càng trở nên khó coi.

Hạ Nặc

Kỳ mắt nhìn chằm chằm vào mọi thứ, cô dường như có thể cảm thấy sau khi Lam

Tịnh Vũ nghe thấy câu này, bao trùm toàn cơ thể anh ta là một sự cô độc đến xót

xa.

Người

quản lý ký túc xá vẫn thao thao bất tuyệt, thậm chí còn lấy “Bản quy tắc quản

lý ký túc xá” ra đọc một hồi: “Lam Tịnh Vũ! Cậu không những vi phạm điều thứ

nhất của “Bản quy tắc quản lý ký túc xá” đó là trong ký túc xá nghiêm cấm nuôi

thú cưng, mà còn vi phạm điều thứ mười hai – đưa nữ sinh vào khu ký túc xá của

nam sinh!”

Người

quản lý ký túc xá đọc xong, liền nhìn con dê đáng thương bằng một vẻ mặt giận

dữ, sau đó mau chóng hướng tầm mắt về phía Hạ Nặc Kỳ.

“Cháu

ư?” Hạ Nặc Kỳ lắc đầu, “Không phải anh ta đưa cháu đến, là cháu tự đến, bác

đừng trách anh ấy.”

“Cũng

như nhau cả thôi! Dù sao thì cô vẫn ở sau anh ta.” Người quản lý ký túc xá thật

vô lý.

“Dường

như là…” Hạ Nặc Kỳ lắc đầu một cách thất vọng, đúng là cô đang ở đằng sau Lam

Tịnh Vũ?

Không

ngờ điều đó sẽ gây thêm phiền phức cho anh ta, nhưng Lam Tịnh Vũ không hề nói

gì, không hề trách cứ gì cô, thậm chí đến một ánh mắt trách móc cũng không. Anh

ta chỉ không nhìn cô.

Trong

lòng Hạ Nặc Kỳ thấy bất an liền nói: “Lam Tịnh Vũ, thật sự xin lỗi…”

Lam

Tịnh Vũ vẫn không nhìn cô, khom lưng xoa xoa vào con dê ở bên cạnh, trong ánh

mắt trìu mến đó dường như có chút nước. Đợi đến khi con dê không còn vẻ sợ sệt

như lúc trước, anh ta mới đứng thẳng người, vẻ mặt lạnh lùng đối diện với sự

phẫn nộ của người quản lý ký túc xá, phát ra một giọng nói vừa nhẹ nhàng vừa

lạnh lùng: “Bác nói hết chưa?”

Một nụ

cười thoảng qua khuôn mặt anh ta: “Nếu đã nói xong, tôi có thể về kí túc rồi

chứ?”

Nói

xong, anh ta không đợi phản ứng của người quản lý ký túc xá liền rảo bước dứt

khoát về phía ký túc xá nam. Con dê bé nhỏ cun cút theo sau, một tấc cũng không

rời, ngoan ngoãn nghe lời như một con chó săn đã được huấn luyện trong một thời

gian dài.

“Lam

Tịnh Vũ! Cậu… Cậu thật là một thằng nhãi khó ưa! Cậu có thái độ gì vậy?” Thân

hình béo ú của người quản lý ký túc xá – giận đến mức – như con gấu to béo bị

mưa ướt sũng đang run lên bần bật.

“Tôi đã

làm quản lý ký túc xá ở đây hơn hai mươi năm rồi, các thế hệ học sinh rất tôn

trọng tôi, còn những kẻ bất kính như cậu thì chỉ đếm trên đầu ngón tay! Hổ

không ra oai thì lại bị người khác cho là con mèo nhút nhát! Lam Tịnh Vũ, cậu

hãy đưa ngay con dê của cậu rời khỏi ký túc xá!”

Người

quản lý ký túc xá giận dữ đuổi theo. Hạ Nặc Kỳ thấy vậy cũng không do dự chạy

theo sau. Bây giờ không phải là giờ lên lớp, nên ký túc xá có rất nhiều nam

sinh. Đột nhiên thấy một đứa con gái xông vào, mọi người đều nhìn bằng con mắt

hiếu kì, một số nam sinh nhiều chuyện còn hỏi xem có phải Hạ Nặc Kỳ đến tìm người

để tỏ tình hay không.

Trên

đường đi Hạ Nặc Kỳ đều hướng ánh mắt về phía sau của Lam Tịnh Vũ, thật ngại

ngùng quá.

Cuối

cùng cũng đến phòng của Lam Tịnh Vũ, Hạ Nặc Kỳ tò mò nhìn ngắm căn phòng gọn

gàng này, lại thấy Lam Tịnh Vũ đi về phía cửa sổ như đang có tâm sự gì đó, ánh

mắt cô đơn nhìn ra phía ngoài.

“Hoàng

hôn sắp buông xuống rồi.” Lam Tịnh Vũ thở dài.

“Hoàng

hôn cái gì chứ! Giờ cậu hãy rời khỏi đây cho tôi! Ngay lập tức rời khỏi đây!

Rời khỏi phạm vi tầm mắt của tôi!” Người quản lý ký túc xá giận dữ quát lớn,

cắt lời anh.

Lam

Tịnh Vũ không hề chú ý đến vẻ mặt giận dữ đó, cười đầy cay đắng: “Sau này mình

sẽ không được ngắm hoàng hôn từ bậu cửa sổ này nữa rồi.”

Sau đó

anh không lãng phí thêm chút thời gian nào nữa, từ từ đi đến tủ quần áo của

mình, nhanh chóng thu dọn hành lý.

Hạ Nặc

Kỳ đứng ngây người, căn bản không biết nên giúp anh ta như thế nào, chỉ đứng

nhìn anh ta đầy lo lắng: “Anh có chỗ nào để đi không?”

“Dù cậu

ra có chỗ ở hay không, thì trong ký túc xá cũng không chấp nhận việc nuôi thú

cưng! Nếu kiên quyết muốn nuôi thì phải rời khỏi ký túc xá!” Người quản lý ký

túc trả