
n hả mẹ?”
“Ừ, áo lông chồn.”
Cô con gái thứ chỉ im lặng.
“Con sẽ mua cho mẹ chứ? Hay là không?”
“Trời đang ấm áp mà mẹ. Mẹ đi đâu mà phải mặc áo lông chồn à?”
“Ừ.”
“Mẹ định đi đâu à?”
“Không.”
Cô con gái cười vang trước những câu trả lời nhát gừng của tôi. “Thế mẹ lên Seoul đi. Con sẽ cùng mẹ đi mua.”
Khi chúng tôi bước vào trong bách hóa và đứng trước quầy áo lông
chồn, cô con gái cứ nhìn tôi chằm chằm mà không nói gì. Tôi không hề
biết cái áo lông chồn của mình, ngắn hơn một chút so với cái áo tôi đã
vùi mặt vào của người phụ nữ trong nhà thờ hôm nọ mặc, lại có giá đắt
đến như vậy. Cô con gái đã không nói cho tôi biết. Khi hai mẹ con mang
cái áo lông chồn về nhà, cô con dâu cũng tròn mắt ngạc nhiên. “Áo lông
chồn cơ hả mẹ!”
Tôi không nói gì.
“Mẹ thật may mắn. Được con gái mua cho cái áo đắt như vậy. Con còn
không thể mua nổi cho mẹ con một chiếc khăn lông cáo. Người ta nói rằng
lông chồn được truyền cho thế hệ sau đấy. Khi nào mẹ không dùng nữa thì
để lại cho con nhé.”
“Đây là lần đầu tiên mẹ bảo em mua thứ gì đó cho mẹ đấy! Chị đừng có nói như thế!”
Khi cô con gái thứ phản ứng mạnh với bà chị dâu như thể nó đang rất
tức giận, tôi mới nhận ra. Lý do cô con gái cứ xem đi xem lại cái hóa
đơn, Và lý do nó cứ nhìn tôi chằm chằm. Hồi đó nó vừa tốt nghiệp đại học và xin vào làm việc tại khoa dược của một bệnh viện. Lúc trở về từ
Seoul, tôi cầm chiếc áo lông chồn ra bách hóa trong thị trấn để hỏi cô
nhân viên bán hàng trong quầy quần áo lông chồn xem giá của nó khoảng
bao nhiêu, và cứng đờ người. Ai mà biết được một mảnh áo mà lại đắt như
vậy chứ! Tôi gọi cho cô con gái và bảo, “Hay chúng ta quay lại đó trả
lại chiếc áo đi,” nhưng nó nói, “Chiếc áo đó rất mềm mại. Mẹ, mẹ hoàn
toàn xứng đáng được mặc chiếc áo đó. Mẹ hãy mặc nó.”
Ở khu vực này ngay cả trong mùa đông thời tiết cũng rất ấm áp, thế
nên rất hiếm ngày tôi có thể mặc áo lông chồn. Có khi ba năm liền tôi
chẳng mặc lấy một lần. Mỗi khi thấy phiền muộn tôi lại mở tủ quần áo ra
và vùi mặt vào chiếc áo lông chồn đó. Khi ấy tôi nghĩ lúc chết đi tôi sẽ để lại chiếc áo này cho cô con gái thứ.
Mặc dù lúc này trời đang lạnh cóng, sang xuân vườn hoa sát tường rào
sẽ rộn ràng trở lại. Cây lê của nhà hàng xóm sẽ nở đầy hoa, hương thơm
dìu dịu lan xa. Cây hồng leo với bao nhiêu bông hoa màu hồng phớt sẽ uốn cong những nhánh thân đầy gai reo vui trong gió. Đám cỏ dại dưới chân
tường rào sẽ mọc tốt um sau trận mưa xuân đầu tiên. Có lần, tôi mua một
đàn ba chục con vịt con ở dưới chân cầu trong thị trấn về thả trong sân
nhà, thế là đàn vịt con kéo nhau về phía vườn hoa và giẫm cả lên hoa.
Khi lũ vịt con hòa thành đàn chạy nhảy cùng lũ gà chiếp thì thật khó mà
nói đâu là vịt con đâu là gà chiếp. Dù sao đi nữa, trong những ngày xuân khoảnh sân lúc nào cũng ồn ào bởi tiếng kêu của chúng. Cũng tại khoảnh
sân này, một hôm cô con gái lớn bảo nếu bón phân vào gốc cây thì cây sẽ
nở nhiều hoa hơn rồi mang cuốc ra xới đất dưới bụi hồng, đang cuốc thì
nhìn thấy một con giun bò ngoằn ngoèo trong lòng đất, thế là nó sợ quá
vứt vội cái cuốc sang bên rồi chạy ào vào trong nhà, cái cuốc rơi trúng
làm chết một chú gà con. Tôi vẫn nhớ mùi đất hăng nồng xông lên mũi khi
một cơn mưa mùa hè đột nhiên trút xuống khiến lũ chó và đàn gà vịt đang
chơi ngoài sân phải nháo nhác chạy tới núp phía dưới thềm nhà, trong
chuồng gà hoặc dưới chân tường rào. Tôi nhớ cả những hạt đất vo tròn
trong cơn mưa bất chợt. Còn vào những đêm cuối mùa thu lộng gió, lá của
cây hồng ở sân bên sẽ trút xuống và tung bay khắp nơi. Ban đêm có thể
nghe rõ tiếng lá rụng lăn hối hả qua sân. Trong những đêm đông đầy
tuyết, gió sẽ lùa tuyết vào tận thềm nhà.
Có ai đó đang mở cửa. A, bà bác!
Bác là bác của các con tôi và là chị dâu tôi, nhưng tôi đã không thể
gọi bác là chị dù chỉ một lần. Bởi vì bác giống như mẹ chồng tôi thì
đúng hơn. Tôi biết bác sang để xem nhà cửa thế nào vì tuyết rơi và gió
lạnh. Tôi cứ tưởng không có ai chăm sóc cho ngôi nhà này, quên bẵng mất
là còn có bác ở đây. Nhưng sao bác lại đi tập tễnh thế kia? Bác vốn luôn khỏe mạnh cơ mà. Có lẽ bác đang ngày một già đi. Đường có tuyết trơn
đấy. Hãy cẩn thận.
“Có ai ở nhà không?”
Giọng của bác vẫn vậy, rất có uy.
“Không có ai trong nhà à?”
Biết là không có ai ở nhà nhưng bác vẫn thử gọi. Không đợi câu trả
lời, bác bước đến ngồi xuống đầu hè. Sao bác lại ăn mặc phong phanh như
vậy? Cẩn thận kẻo bị cảm lạnh bây giờ. Bác nhìn chằm chằm vào đống tuyết ngoài sân cứ như người mất hồn vậy. Bác đang nghĩ gì mà trầm tư thế?
“Cảm giác như có ai vừa đến đây...”
Một kẻ sắp thành ma đấy, bác ạ.
“Trời lạnh thế này mà đi lang thang ở đâu không biết.”
Bác đang nói đến tôi đấy à?
“Mùa hạ đi qua, mùa thu đi qua, mùa đông đã đến... Tôi không ngờ cô
là người vô tình đến vậy đấy. Cái nhà này sẽ thành cái gì nếu không có
cô đây? Chỉ là một cái xác không hồn. Khi ra đi cô còn mặc áo mùa hè,
thế mà đông sang rồi cô cũng chẳng về. Liệu có phải cô đã là người của
thế giới khác rồi không?”
Chưa đâu. Tôi vẫn đan