
ưu năm nay đã 80 tuổi, cấp bậc Thượng tướng tư
lệnh quân khu. Cha của Hạ Hoằng Huân cũng là một nhân vật dựa vào sự
kiên cường mạnh mẽ cùng tài năng của bản thân xông pha trên chiến
trường, lập nhiều công trạng, trên vai cũng mang cấp bậc Thiếu tướng,
nếu xét về chức vụ, cũng ngang ngửa Mục Khải Minh. Là chiến hữu của Mục
Thịnh nên vốn vẫn đang làm việc trong quân đội, chỉ có điều lúc còn trẻ
xông xáo khiến cơ thể chịu nhiều tổn thương nên theo ý vợ cũng sớm lui
xuống. Còn đến Hạ Hoằng Huân, anh không muốn ỷ lại vào ông nội và cha ở
trong quân đội để sớm phát triển sự nghiệp. Vậy nên vào năm tốt nghiệp
trường quân đội, anh đã “bất hiếu” với “mệnh lệnh” của ông nội và cha,
không cho phép bọn họ tiết lộ thân phận của anh, thậm chí ngay cả hồ sơ
của anh cũng là hồ sơ tuyệt mật. Cho nên, ngày trước Hách Nghĩa Thành
không tra ra được ngọn nguồn xuất thân của anh, nên mới sinh ra hiểu
lầm. Mà anh lại không dựa vào quan hệ, tự mình vượt qua thời kỳ tuổi trẻ trong quân đội sáu năm, hai lần từng bị người khác thay thế vị trí
thăng tiến. Nếu không phải vì lý do này thì sao anh có thể vẫn chỉ là
Doanh trưởng trong khi đồng lứa với Hách Nghĩa Thành.
Năm ấy rõ ràng Hạ Hoằng Huân có thể trực tiếp được lên chức Doanh trưởng
trinh sát thiết giáp, một bước vào cửa chính Sư bộ, nhưng có người nào
đó không biết trời cao đất dày động tay động chân, thông báo bổ nhiệm
không hiểu sao đang từ sư bộ lại biến thành đoàn bộ.
Lần đầu tiên xảy ra chuyện như vậy, Hạ Hoằng Huân che giấu rất cẩn thận,
không cho người trong nhà biết. Lần thứ hai không biết người nào tiết
lộ, Hạ lão gia biết cháu trai có bản lãnh nắm được cơ hội lần trước bị
đoạt mất, giận đến mức phát hỏa, còn gọi điện thoại cho Hạ Hoằng Huân
mắng chửi anh, đừng xem thường ông tuổi đã cao, mắng người khác không
vừa, khiến Hạ Hoằng Huân lúc đó đang ở trên sân huấn luyện cũng phải đưa điện thoại tránh xa màng nhĩ một chút, kiềm chế kích động cung kính
nghe ông nội mười phần sát khi nói: “Thằng nhóc con muốn lăn lộn như vậy sao? Bị người khác cướp mất cũng không nói? Ông nội nói cho con biết,
ông nội không cần quan hệ cân nhắc con cháu của ta, nhưng cơ hội thuộc
về cháu ta không ai có thể lấy được! Bọn nhóc này, chờ ông nội rút lông
của chúng…..”
Sợ ông nội vì tức giận mà ảnh hưởng đến thân thể, Hạ Hoằng Huân vội vàng đảm bảo:
Ông nội, ông bình tĩnh đi. Thăng chức với con chỉ là chuyện nhỏ, có thể
phát huy sở trường là thật, Doanh trưởng trinh sát thiết giáp đoàn 5-3-2 cũng không tầm thường, cho con một chút thời gian, con sẽ đạp tung cửa
chính sư bộ để tiến vào, đảm bảo không để ông nội và cha mất thể diện.”
Hạ lão gia kích động thật sự, cuối cùng phát tiết mắng anh: “Dám làm mất
thể diện ông nội bắn chết con!” Nói xong liền cúp điện thoại.
Vốn tưởng rằng chuyện này đã tính toán xong xuôi, không ngờ một tháng sau,
phía trên ra lệnh xuống tiến hành sát hạch toàn quân, quân khu cắt cử
chuyên gia tham sự toàn bộ hành trình, bất kể là thể lực hay kỹ năng,
bất kể là quan quân hay sĩ quan, không đạt tiêu chuẩn lập tức bị loại.
Thật ra trong kì sát hạch này cũng có một Tham Mưu Trưởng trong sư bộ bị cắt chức. Cũng chính lần đó, năng lực của Hách Nghĩa Thành được thể
hiện. Kì sát hạch lần đó rất nghiêm khắc, rất nhiều người được lên cấp,
trực tiếp triệt để chỉnh đốn kỷ luật quân đội. Bởi vậy có thể thấy được, Hạ gia ở trong giới quân đội có sức ảnh hưởng rất lớn.
Xuất thân trong gia đình quân nhân nên Hạ Hoằng Huân có ngạo khí mạnh mẽ
không thua kém ai, anh không muốn dựa vào quan hệ để tiến chức tiến hàm, cho nên chưa bao giờ nói về ông nội và cha với bất kỳ ai, thậm chí còn
yêu cầu Hạ Nhã Ngôn cũng không nói cho người khác. Cho nên Thích Tử Di
mới có thể từ bỏ danh tướng dũng mãnh chính tông để lao vào tay Vệ Minh.
Hạ Hoằng Huân cầm điện thoại di động, đứng ở trên cầu thang cười một mình, nghĩ lại lúc cha bằng tuổi anh bây giờ, quả thật anh đã có thể đi đánh
nhau, anh cảm thấy thực sự mình nên sớm lấy đồng chí Mục Khả về nhà
thôi.
Mục Nham bước lên tầng trên, thấy người anh em dựa vào tường cười khúc
khích, anh nhấc chân đá Hạ Hoằng Huân một cái: “Khả Khả gọi điện thoại
cho cậu thấy báo đường dây bận nên bảo tôi đi tìm cậu, nói cậu không trở về cô ấy sẽ ăn tất cả đồ ăn ngon, một giọt nước sôi cũng không để lại
cho cậu.”
Trả lại Mục Nham một đấm, Hạ Hoằng Huân mỉm cười nói: “Chờ thắt lưng tôi tốt lên, hai ta đánh một trận.”
Nhìn khóe miệng anh không giấu được nụ cười, Mục Nham trêu đùa nói: ” Bộ
dạng này của cậu sẽ khiến tôi tưởng rằng ngày mai cậu chuẩn bị làm chú
rể đến nơi rồi.”
Hạ Hoằng Huân cười lớn đẩy cửa phòng bệnh, nhướng mày nhìn Mục Khả trên
giường bệnh: “Làm chú rể cũng không phải một mình tôi có thể tự quyết
định được. Có phải không, thủ trưởng?”
“Nói cái gì vậy!” Mục Khả giận dỗi nói: “Các anh đi đâu vậy, em đói muốn chết rồi, đồ ăn cũng đã nguội.”
Không thấy Hách Nghĩa Thành, Hạ Hoằng Huân hỏi: “Hách Nghĩa Thành đâu?”
“Đơn vị có chuyện phải đi trước, nói rằng ngày mai trở lại.”
Đồng Đồng ngồi ở tr