
ự, có chuyện gì mà không nói được. Anh trở về đi, tôi phải vào trong
chăm sóc cho bạn gái, chuyện lớn cả đời, không qua loa được.”
Hạ Hoằng Huân trở lại phòng bệnh, Mục Khả dùng cánh tay chỉ cho anh: “Anh tìm thấy không?”
“Cái gì?” Hạ Hoằng Huân tìm đồ ăn giúp cô, bữa ăn chính Mục Khả ăn được quá
ít, vì bảo đảm dinh dưỡng nên lúc trước anh lập cả một danh sách, bảo Hạ Nhã Ngôn mua rất nhiều đồ ăn đem vào.
“Anh làm sao có thể làm được lãnh đạo vậy, sức quan sát một chút cũng không có.”
“Nhiệm vụ của anh bây giờ là quan sát em.”
“Anh không để ý Viên Soái đi ra cùng ai sao?”
“Em mới phát hiện à? Vật thông tin chắc là đúng.” Hạ Hoằng Huân thân là
Doanh trưởng đã sớm biết sự tình, cầm hộp sữa tươi nói: “Nghe Lão Dịch
nói, kết thúc ngày diễn tập thứ hai, cô giáo Tô đã đến doanh trại tìm
đồng chí nào đó.”
“À, không phải chứ?” Mục Khả trở mình ngồi chồm hỗm trên giường, thấy vậy
Hạ Hoằng Huân vương tay ngăn cô lại, anh cau có nói: “Động tác nhẹ nhàng một chút!”
“Biết rồi, biết rồi, anh càng ngày càng dài dòng, giống hệt bà ngoại em!” Mục Khả mè nheo anh xong, vẻ mặt có chút giận dỗi: “Dám dừa gạt em làm
chuyện mờ ám!” Nói xong đoạt lấy hộp sữa của mình cầm hai cái ống hút
cắm vào, lại lấy thêm một hộp khác đưa cho Hạ Hoằng Huân.
“Không đủ rộng để cắm vào!” Nhìn cô không cắm ống hút, Hạ Hoằng Huân cau mày
nói: “Tại sao không đưa cho anh ống hút? Anh cũng là người có văn hóa.”
Thấy anh cố ý nghiêm mặt, Mục Khả so với anh còn nghiêm trang hơn: “Anh tự
mình xem đi, vốn còn tưởng rằng anh là người làm công tác văn hoá, Hạ
Vũ người ta nói, đàn ông Manly dùng ống hút uống sữa tươi rất buồn
cười.”
“Nói điêu không chớp mắt.” Hạ Hoằng Huân phản công, anh cười nói: “Hạ Vũ rõ
ràng nói là uống cola. Chỉ là em phát hiện ra anh rất Manly nên anh cũng không phê bình em, lần sau cần chú ý hơn, cần tôn trọng sự thật.”
Thì ra là anh cũng không phải người cổ đại, còn biết MANLY cơ đấy. Mục Khả
cười khanh khách, nghịch ngợm chào một cái: “Rõ, Doanh trưởng.”
Nhìn vẻ mặt vô lo vô nghĩ của cô, Hạ Hoằng Huân đưa tay ôm cô vào trong ngực, ôm chặt, chỉ cười không nói.
Gần tối lúc Hách Nghĩa Thành tới, Mục Khả sau khi chơi đùa mệt mỏi nằm lên
đùi Hạ Hoằng Huân. Thấy anh đi vào, Hạ Hoằng Huân làm động tác chớ đánh
thức, sau đó rón rén ôm Mục Khả trở về giường, đắp chăn cẩn thận. Nhận
được ánh mắt Hách Nghĩa Thành, anh đi theo ra ngoài, thấy bên ngoài
phòng bệnh lúc này có khoảng hai ba người.
Mục Thần anh đã biết, không cần nói nhiều , còn có một người đàn ông trung
niên, tinh thần khỏe mạnh mặc quân trang, anh đoán nhất định là cha của
Mục Khả, mà người phụ nữ bên cạnh ông, Hạ Hoằng Huân quan sát gương mặt
bà, theo bản năng nhíu mày một cái, bộ óc nhanh chóng hoạt động, khi nhớ ra, anh im lặng.
Cho dù quan hệ của Mục Khả với người nhà như thế nào, chỉ cần Hạ Hoằng
Huân muốn ở cùng cô, chắc chắn phải gặp mặt người nhà cô, chỉ là vấn đề
thời gian sớm hay muộn mà thôi.
Anh biết vết mổ của Mục Khả bị rách là do sau khi tỉnh lại thấy dì của cô
nên cảm xúc mất khống chế. Hạ Hoằng Huân vốn tưởng rằng trước khi cô
bình phục, bọn họ sẽ không xuất hiện ở nơi này. Dù sao ngay cả người
thân với Mục Khả nhất là Mục Thần còn chưa xuất hiện. Anh nghĩ là do
Hách Nghĩa Thành đã dặn dò, không cho bọn họ tới thăm. Cho nên, khi Mục
Khải minh đột nhiên đến, anh có chút ngoài ý muốn.
Hách Nghĩa Thành đối với Hạ Hoằng Huân trước giờ vẫn không thân thiện liền
đứng sang bên, vẫn là thói quen lành lạnh nhàn nhạt, như người ngoài
cuộc.
Yên tĩnh trong chớp mắt, Hạ Hoằng Huân đánh vỡ sự im lặng, anh lấy giọng
trầm thấp nói: “Tôi như lúc này cũng không thể cúi chào ngài được rồi.”
Mặc dù trên người mặc quần áo bệnh nhân, anh vẫn đứng nghiêm, thân hình
cao ngất.
Mục Khải Minh lấy ánh mắt dò xét quan sát người trẻ tuổi trước mắt, hiểu
được anh lấy vấn đề ăn mặc bỏ qua xưng hô, trong mắt không che giấu được tán thưởng. Hơi gật đầu một cái, ông ý vị sâu xa nói: “Hạ Hoằng Huân,
đoàn 532, con át chủ bài Doanh trưởng doanh trại trinh sát.”
Hạ Hoằng Huân sửa lại: “Doanh trinh sát bọc thép.”
Mục Khải Minh cười nhạt, đổi giọng quan tâm hỏi: “Thắt lưng khôi phục thế nào rồi?”
Vẻ mặt Hạ Hoằng Huân bình tĩnh: “Đã tốt hơn nhiều rồi.”
Mục Khải Minh nghiêng người, xuyên qua cửa sổ thủy tinh trên cửa ngắm nhìn
Mục Khả đang ngủ say, ông đi thẳng vào chủ đề: “Chắc hẳn cậu biết mục
đích hôm nay tôi tới đây!”
Hạ Hoằng Huân cũng không quanh co lòng vòng, anh thẳng thắn: “Vì chuyện của tôi cùng Mục Khả.”
Mục Khải Minh gật đầu, lại hỏi: “Sao không nghĩ tôi vì lệnh điều động mà đến?”
“Đó không phải chuyện tôi nên quan tâm. Chỉ cần không tới tay tôi, không coi là lệnh điều động. Tôi không biết gì hết.”
Không quen nhìn vẻ tự tin bất cần của Hạ Hoằng Huân, Hách Nghĩa Thành châm
chọc nói: “Vậy ra anh không coi trọng chuyện thăng chức tiến hàm nữa
nhỉ.”
Hạ Hoằng Huân cong khóe môi, nụ cười chỉ dừng lại ở khóe miệng, không lan đến trong mắt, anh không lên tiếng.
“Hôm nay tới đây có hai chuyện muốn nói cùng cậu.” Mục Khải Minh rất