
a lịa: “Dĩ nhiên, chẳng lẽ em sẽ lừa anh sao?”
Sờ sờ tóc ngắn mềm mại của cô, Mục Nham đồng ý : “Vậy thì nghe lời em, đặt tên là Mục Đồng.”
Cô gái cười cong đôi mắt, lực chú ý đặt hết lên cái tên cô căn bản không
thấy người quen bên cạnh Mục Nham. Cô hưng phấn ôm anh họ, nói liến
thoắng: “Đồng Đồng, Đồng Đồng, em làm cô rồi. . . . . .”
Mục Nham cũng cười, nụ cười sủng ái của người anh trai: “Mau vào xem đi, đẹp trai y như anh họ em đấy nhá.”
Chờ cô đi vào phòng bệnh, Mục Nham thu lại nụ cười giới thiệu với người anh em bên cạnh: “Em họ tôi – Mục Khả.” Ánh mắt nhìn vào bóng lưng Mục Khả, Hạ Hoằng Huân nghe anh nói: “Cô gái đáng có được hạnh phúc nhất trên
thế giới này!”
Trong chớp mắt, Hạ Hoằng Huân cảm thấy lời của Mục Nham vô cùng đa cảm. Anh
nhìn chằm chằm vào bóng lưng mảnh khảnh kia, đáy lòng dâng lên tình cảm
không rõ, phức tạp không biết nguyên nhân.
Lúc Hạ Hoằng Huân cất bước chuẩn bị rời đi, trong phòng bệnh truyền đến
giọng nói trong veo của Mục Khả, cô nói: “Nếu về sau em có thể gả cho
một người đàn ông đeo tạp dề nấu xong bữa ăn sáng sẽ đi gọi em cùng con
rời giường, chắc hẳn sẽ vô cùng hạnh phúc.”
Khi đó Hạ Hoằng Huân đang suy nghĩ, cô gái có nguyện vọng như vậy nhất định rất yêu gia đình, là một người thích hợp lấy về làm vợ. Trong suốt hai
năm sau, anh thường xuyên nhớ tới ngày gặp nhau đó. Cũng bắt đầu từ lúc
đó, anh bắt đầu chú ý tới Mục Khả. Nhưng vẫn không có cơ hội thích hợp
để cho anh tự nhiên mà bước vào cuộc sống của cô. Cho đến lần huấn luyện quân sự vừa rồi, Hạ Hoằng Huân cảm thấy nếu không nắm chặt sẽ bỏ lỡ một cô gái tốt như vậy.
Đoạn kí ức dừng lại, Hạ Hoằng Huân trở về hiện thực nhìn Mục Khải Minh cùng
Hách Nghĩa Thành, anh nói: “Hai người hiểu rõ từ nhỏ cô ấy thiếu thốn
những gì hơn tôi. Nhưng hai người cũng không biết, tình yêu hai người
dành cho cô ấy không bù đắp được phần tình cảm thiếu sót này.” Dừng lại
mấy giây, Hạ Hoằng Huân nói: “Tình yêu có rất nhiều loại, nhưng mẹ, chỉ
có một!”
Nghĩ đến chị gái đã mất, trong mắt Hách Nghĩa Thành hiện lên sương mù, anh
bất đắc dĩ nói: “Nếu như có thể lựa chọn, không ai tình nguyện để cho
con bé bị thiếu thốn tình cảm.”
“Đúng, không ai muốn vậy cả.” Hạ Hoằng Huân hít một hơi thật sâu, “Hách Nghĩa
Thành, anh có thể chăm sóc cô ấy cả đời sao? Anh không thể! Không cần
phủ nhận! Anh có yêu cô ấy nhiều hơn nữa thì cũng chỉ là cậu, là người
thân có liên hệ máu mủ. Anh sớm muộn gì cũng kết hôn, xây dựng gia đình
thuộc về bản thân mình. Đến lúc đó anh có vợ con cần chăm sóc, không có lập trường cũng không thể ở bên cô ấy cả đời. Nhưng tôi có thể.”
“Chúng tôi tin tưởng cậu có thể.” Nhìn đứa con gái ông hết lòng yêu thương nằm trên giường bệnh, đôi mắt Mục Khải trở nên ướt át, lúc mở miệng giọng
nói lại có chút nghẹn ngào, ông nói: “Hạ Hoằng Huân, trước khi gặp mặt
tôi vẫn luôn phản đối, dù Nghĩa Thành đã thay đổi ý kiến ban đầu mà nói
với tôi cậu thật lòng thích Khả Khả, tôi vẫn muốn gặp mặt cậu nói
chuyện. Bây giờ, tôi không thể hoài nghi tấm lòng của cậu đối với Khả
Khả.”
Vốn tưởng rằng nghe được cuộc đối thoại của anh và Thích Tử Di thì Hách
Nghĩa Thành sẽ càng thêm phản đối, không ngờ anh ta lại thay đổi ý kiến
lúc đầu. Thì ra bọn họ không phải tới ngăn cản, mà là đến xò xét tâm ý
của anh, xem anh có thể kiên trì dưới áp lực hay không. Đường cong khuôn mặt lạnh lùng có một chút dãn ra, Hạ Hoằng Huân ngoài ý muốn nhìn Hách
Nghĩa Thành một cái. Còn đối với phương chỉ làm như không có chuyện gì
xoay người ngồi trên ghế dài, thậm chí keo kiệt nhìn lại anh một cái.
“Nhưng cậu nên hiểu, chỉ có tấm lòng là không đủ. Là một quân nhân, chúng ta
có quá nhiều chuyện không thể tự làm chủ. Biết chuyện một người lính vận chuyển Tây Tạng không? Trước ngực anh ta treo đầy huy chương chiến
công, vì quốc gia, vì nhân dân, lập được vô số công lao. Nhưng khi vợ
anh ta vì khó sinh mà chết anh ta lại ở xa ngàn dặm, chờ anh ta thi hành xong nhiệm vụ về nhà thì chỉ có thể quỳ gối sám hối trước mộ vợ con anh ta.” Dừng lại thật lâu, Mục Khải Minh hỏi: “Hạ Hoằng Huân, cậu nói cho
tôi biết, khi đó có phải nói gì cũng đã muộn rồi hay không?”
Đây không phải là chuyện xưa! Mà là kinh nghiệm thực sự của một người lính. Hạ Hoằng Huân không cách nào nói không được
“Lúc mẹ Khả Khả qua đời tôi ở tỉnh S chấp hành nhiệm vụ chống lũ cứu tế, hôm nhận được điện thoại đập lớn bị vỡ. Lúc bị cuốn vào nước lũ tôi không
cảm thấy đau đớn khi bị dòng chảy xiết đánh thẳng vào, tôi chỉ cảm thấy
vui mừng. Tôi cười nghĩ nhất định là Xảo Mai không nỡ bỏ tôi, hi vọng
tôi đi theo cô ấy. . . . . .” Mục Khải Minh không nói được nữa. Chuyện
cũ chôn ở trong lòng 17 năm một lần nữa bị phơi bày, cảm giác đau đớn
như khoét vào tim phổi khi mất đi người thân yêu nhất một lần nữa lại
dâng lên. Ông xoay người vào vách tường, ngửa đầu.
Hách Nghĩa Thành đứng lên, cả người cứng ngắc nói thêm: “Sau khi chị cả mất, chị hai biết tin anh rể mất tích liền giấu mọi người trong nhà một hình đến đó cứu tế. Khi tất cả mọi người đều cho rằng anh rể đã mất,