
chị ấy
lại tìm được anh rể.” Nếu không phản đối nữa, Hách Nghĩa Thành cảm thấy
cần nói cho Hạ Hoằng Huân biết quan hệ của hai nhà Mục – Hách.
Dù Hạ Hoằng Huân giỏi biện luận giờ cũng không biết nói gì. Anh tin đây là một đoạn chuyện cũ có lẽ cả Mục Khả cũng không biết. Đối mặt với thủ
trưởng xa lạ Hách Nghĩa Thành, anh chợt không biết nên làm sao tiếp tục
cuộc nói chuyện này.
Giống như giải vây cho ba người đàn ông đang trầm mặc, cửa cầu thang truyền
đến tiếng bước chân, cùng với giọng nói ngây thơ non nớt, “Mẹ, có thể để cô ôm con không?”
“Đồng Đồng, không phải mẹ đã nói rồi sao, cô đang bị bệnh, bây giờ không thể ôm con được.”
“Vậy, vậy con có thể hôn nhẹ cô không? Lúc Đồng Đồng ốm cô hôn nhẹ là khỏe luôn đấy. . . . . .”
Mục Nham một tay ôm Đồng Đồng ở trước ngực, cười vang: “Con trai ngoan, nếu chú Hạ của con không phản đối, con hôn bao nhiêu cái cũng được. . . . . .”
Nhanh chóng khôi phục tâm tình, Mục Khải Minh xoay người, lúc nói có chút gấp gáp: “Chuyện thứ nhất đến đây chấm dứt, tôi không phản đối cậu và Khả
Khả nữa. Nhưng là, tôi có một thỉnh cầu, thỉnh cầu của một người cha. Để Khả Khả có một gia đình như người bình thường, cuộc sống có vợ chồng
bên nhau, xin cậu hãy lựa chọn cẩn thận con đường phía trước. Nếu không, tôi sẽ thu hồi những lời tôi đã nói.” Hách Nghĩa Thành đưa túi tài liệu trong tay cho Hạ Hoằng Huân, anh nói: “Nơi này có hai phần tài liệu,
một cái là thông báo nhậm chức, một cái là thông báo thuyên chuyển công
tác, đều là của anh.”
Thấy Mục Nham đi tới, Hách Nghĩa Thành giải thích nói: “Vốn tôi muốn vứt
luôn cái thông báo thuyên chuyển công tác này đi, chẳng qua tôi không
ngờ, điều lệnh này ngay cả Quân trưởng cũng không sắp xếp được, nói
trước mặt là ra lệnh, có ý kiến muốn anh tự mình đi lấy văn bản báo cáo. Tôi nghĩ, anh hiểu rõ là chuyện gì xảy ra.”
Đương nhiên biết rõ. Ánh mắt Hạ Hoằng Huân nhu hòa, lúc gia đình Mục Nham đi tới liền nhận lấy túi tài liệu.
Nhìn thấy người quen, Đồng Đồng nhe răng ra cười, ánh mắt đen láy chớp chớp
mình Mục Khải Minh, Hách Nghĩa Thành cùng Hạ Hoằng Huân đếm từ số một
nhìn sau, sau đó đưa cánh tay về phía Hạ Hoằng Huân, nũng nịu ngọt ngào
nói: “Bế, bế…”
Nhìn Mục Nham cùng cười, Hạ Hoằng Huân nhận lấy cậu nhóc: “Để chú Hạ bế con
một chút xem có phải con lên cân hay không, ái chà, nặng lên không ít
nha….” Ngại ngùng vì có Mục Khải Minh cùng Hách Nghĩa Thành cũng ở đó
nên anh không xưng là dượng.
Đồng Đồng cười khanh khách ôm lấy cổ Hạ Hoằng Huân, cái đầu nhỏ nghiêng nghiêng, dính vào cần cổ anh, dáng vẻ khéo léo cực kỳ.
Hai vợ chồng Mục Nham chào hỏi Mục Khải Minh cùng Hách Nghĩa Thành, Mục
Nham giơ tay lên trán con trai gảy nhẹ một cái: “Tại sao không chào hỏi
mọi người?”
Đồng Đồng vẫn giữ tư thế dựa sát không thay đổi, cái miệng nhỏ nhắn nhìn về
phía An Dĩ Nhược, nhận được ánh mắt khích lệ của mẹ, cậu nhóc gãi mặt
nói: “Chào ông, chào cậu.”
Gọi anh ta chú, gọi Hách Nghĩa Thành là cậu hai? Rõ ràng đều cùng ba mươi
hai tuổi, sự khác biệt này cũng quá lớn. Hạ Hoằng Huân cau mày, nhìn vẻ
mặt Hách Nghĩa Thành biểu lộ sự khó chịu.
Bất đắc dĩ thở dài một cái, Hạ Hoằng Huân ôm Đồng Đồng đẩy cửa phòng bệnh:
“Đi, tìm cô chơi đi, cô sắp ngủ thành con heo rồi. . . . . .” Lời nói
còn chưa dứt, Mục Khả đang ngủ say bất ngờ hô một tiếng, từ trên giường
ngồi bật dậy.
Hạ Hoằng Huân sợ hết hồn, ba hai bước thong thả bước tới, đặt Đồng Đồng
xuống dưới đất, ngồi ở bên giường ôm lấy Mục Khả, vội vàng hỏi: “Sao
thế? Nằm mơ sao?” Đồng thời khẩn trương vén góc áo cô lên, kiểm tra vết
thương của cô không sao cả, sắc mặt mới có chút dịu đi.
Ánh mắt đờ đẫn của Mục Khả chứng minh cô vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo trở
lại, cô từng chút từng chút thở hổn hển, tay nắm chặt lấy góc chăn, thật lâu không nói nên lời. Cảm thấy thân thể cô hơi run rẩy, Hạ Hoằng Huân
vỗ nhè nhẹ lên lưng của cô, giọng nói ôn nhu an ủi: “Có phải mơ thấy ác
mộng không? Đừng sợ, anh ở đây!”
Giọng nói của Hạ Hoằng Huân trầm thấp mà mạnh mẽ, Mục Khả nghiêng đầu nhìn
anh, lấy cái trán rịn mồ hôi cọ vào cái cằm của anh, đáng thương nói:
“Em nằm mơ thấy mẹ, mẹ không biết em……” Nghĩ đến giấc mơ mẹ ốm yếu nằm
dựa trên giường bệnh không chịu đưa tay ôm lấy cô, nước mắt Mục Khả rơi
từng hàng xuống, cô ôm chặt lấy hông của Hạ Hoằng Huân, nghẹn ngào nói
tiếp: “Lúc mẹ bệnh nặng nhất vẫn có thể nhận ra em, bà ngoại nói mẹ lâm
vào nguy kịch quên cả cậu, nhưng vẫn biết em là con gái mẹ, nhưng vừa
rồi, mẹ không nhận em, không chịu ôm em…..”
Dường như muốn dùng phương thức đặc biệt để nhớ về mẹ, Mục Khả thường xuyên
nằm mơ, hơn nữa những cảnh trong giấc mơ đều vô cùng chân thực. Cho nên, một khi nằm mơ thấy những chuyện ngược với thực tế, tâm tình cô sẽ có
biến động lớn, ví dụ như vết thương lần trước.
Hạ Hoằng Huân đã nghe Mục Nham nói qua, bệnh của Hách Xảo Mai đến giai
đoạn cuối thường không nhận ra người khác, ngay cả cha mẹ và anh chị em
cũng có lúc quên, nhưng anh vẫn không hiểu tại sao bà ấy từ đầu đến cuối đều nhớ rằng Mục Khả là con gái của m