
bộ lịch
sự nói: “Mọi người đều nhìn chúng ta, như ngôi sao vậy, rất được chú ý
không tốt sao? Tôi thì không sao, dù thế nào đi nữa bọn họ cũng không
biết tôi.”
Phát hiện cô không tự chủ cất cao âm lượng quả thật khiến đồng nghiệp chung
quanh nhìn sang. Hạ Nhã Ngôn không muốn trở thành tiêu điểm đành không
cam lòng chuyển đũa trở về trong tay người nào đó: “Ăn đi, no chết anh
đi!”
Tham mưu trưởng Hách giỏi về quan sát đã nắm được tính tình cứng không ăn
mềm không ăn của bác sĩ Hạ, khóe miệng anh nhếch cười, cúi đầu tiếp tục
ăn, còn giả bộ ngẩn đầu hỏi người ta: “Sao cô không ăn, nhìn tôi làm
gì?”
Hạ Nhã Ngôn nâng chung trà lên nhấp một ngụm, đè nén tức giận cười nói: “Sùng bái ngài chứ sao.”
Hách Nghĩa Thành ồ một tiếng kéo dài, dáng vẻ như bừng tỉnh hiểu ra, sau đó cúi đầu tiếp tục ăn.
Hạ Nhã Ngôn liên tục hít sâu, tức giận còn chưa hạ xuống, thì có đã đồng
nghiệp đi tới, ánh mắt quét qua Hách Nghĩa Thành tuấn tú đẹp trai, cười
chào hỏi: “Bác sĩ Hạ cùng bạn trai tới dùng cơm sao.”
Nghe vậy, Nhã Ngôn đang uống trà cùng đồng chí Tham Mưu Trưởng đang uống canh cùng bị sặc.
Lập tức trong phòng ăn vang lên tiếng ho sặc sụa.
Mẫu thuẫn giữa Hách Nghĩa Thành và Hạ Nhã Ngôn ngày càng trở nên gay gắt,
Hạ Hoằng Huân và Mục Khả không biết chuyện này. Vì để cho hai người an
tâm dưỡng bệnh, hai đồng chí kia trước mặt hai người này thể hiện tương
đối hữu nghị. Nhưng sau khi phát sinh sự kiện bạn trai ở căn tin, bọn họ không thể tiếp tục trạng thái hòa bình giả tạo, cho dù có giả vờ cũng
không nổi nữa.
Hách Nghĩa Thành không có kinh nghiệm yêu đương bỗng nhiên nhận ra rằng
dường như mình cùng Hạ Nhã Ngôn gần gũi quá. Anh không có thói quen thân mật với cô gái nào khác ngoài Mục Khả, thế nên anh nghiêm túc kiểm điểm lại mình một phen, mặc dù cảm thấy không có vấn đề gì, nhưng vấn cố
gắng kéo giãn khoảng cách với bác sỹ Hạ.
Còn Hạ Nhã Ngôn, kể từ ngày bị đồng nghiệp hiểu lầm càng muốn tránh mặt
Hách Nghĩa Thành chứ đừng nói đến tiếp tục mời anh ăn cơm. Nếu như không phải anh trai có chuyện gì gọi cô đến, thậm chí ngay cả phòng bệnh của
Mục Khả cô cũng không dám đi, chỉ sợ đụng phải người nào đó mà lúng túng xấu hổ.
Chẳng qua ông trời quả thật thích trêu ngươi, càng cố gắng muốn tránh thì
càng dễ dàng bắt gặp. Cho dù thời gian Hách Nghĩa Thành tới bệnh viện đã giảm bớt, nhưng bằng cách nào đó, họ vẫn thỉnh thoảng gặp nhau như
trước. Ví dụ như đại sảnh tầng một, ví dụ như trong hành lang, ví dụ như trước cửa toilet.
Có một lần, chỉ trong vòng một ngày mà hai lần chạm mặt Hách Nghĩa Thành,
Hạ Nhã Ngôn không kiềm chế được, cô đứng bên ngoài cửa nhà vệ sinh, vẻ
mặt mất hứng hỏi: “Sao anh lại ở đây?”
Anh đã chán tranh cãi với cô rồi, biết tìm ai để nói rõ lí lẽ đây? Hách
Nghĩa Thành hơi giận nói: “Tại sao tôi không thể ở nơi này? Nhà cô
chắc?”
“Tôi, bệnh viện của chúng tôi, không được à…..”
“Được, dĩ nhiên là được! Nhưng có quy định tôi không thể tới sao?”
“Mỗi tầng đều có, sao phải cố tình đến đây?”
Phòng bệnh của Mục Khả cũng ở tầng này, chẳng lẽ muốn anh chạy đến những tầng khác sao? Cô lo quá nhiều chuyện rồi.
Vòng qua người cô, Hách Nghĩa Thành ảm đạm nói: “Tôi thích thế, cô có thể quản lý sao?” Sau đó đẩy cửa đi vào.
Hạ Nhã Ngôn tức đến dậm chân, trước khi đi bất ngờ đá mạnh một cái vào cửa nhà vệ sinh nam.
Người ta nói rằng gian tình chỗ nào cũng có, quan trọng là có thấy hay không
thôi. Nhưng đối với bọn họ lại thành: chỗ nào chẳng vô tình gặp nhau, có làm ra vẻ không nhìn thấy cũng không được. Là duyên phận? Hay là oan
gia ngõ hẹp? Cái vấn đề này thật đáng để suy nghĩ thêm.
Trừ những lúc bọn họ đấu tránh, cuộc sống dần dần trở về yên tĩnh. Vết
thương của Mục Khả khôi phục rất tốt, Hách Nghĩa Thành rốt cuộc cũng yên lòng. Thêm nữa tháng mười một, trong đơn vị có nhiều việc bận rộn, anh
không thể ngày ngày ở trong bệnh viện trông nom Mục Khả, nhưng cứ mỗi xế chiều, vào cùng một giờ, anh nhất định sẽ đến thăm cô.
Hôm nay, Dịch Lý Minh, Chiến Nghị cùng Viên Soái đều tới đây. Biết Lão Đại
ngoài những lúc điều trị vật lý trị liệu và ngủ mới ở trong phòng mình,
nên tự nhiên bọn họ đều tập trung hết bên phòng của Mục Khả.
Dịch Lý Minh ngồi vào chỗ của mình sau đó nói: “Trần Vệ Đông vốn muốn cùng
chúng tôi tới thăm cậu, chỉ có điều vừa mới nói ra đã có việc. . . . .
.”
Hạ Hoằng Huân không để ý nhiều như vậy, anh lấy tay ngăn Lý Dịch Minh nói
tiếp: “Người trong nhà không cần phải khách sáo, nói cho cậu ta biết
rằng cứ an tâm làm việc, phải làm gương, nếu không tôi nhất định sẽ
chỉnh cậu ta.”
Viên Soái không biết lớn nhỏ trêu chọc đồng chí Doanh trưởng: “Lão đại, anh
thật vội vàng chạy tới đây.” Thấy Hạ Hoằng Huân trừng mắt lườm anh, dám
không sợ chết cúi đầu ghé vào tao người nào đó cợt nhả nhỏ giọng nói: “
Có phải tối nào cũng tới đây chăm sóc phải không…..”
Không hy vọng sẽ tạo bất kỳ ảnh hưởng không tốt tới Mục Khả, Hạ Hoằng Huân
không cho Viên Soái cơ hội nói tiếp, anh nghiêm mặt nói với Dịch Lý
Minh: “Lão Dịch, anh trở về cho tên tiểu từ này thêm đồ ăn đi,