
hai giọt, rồi ào ào đổ xuống lòng đường
từng đợt nước giận dữ như sẵn sàng cuốn phăng đi bao ngột ngạt mà trưa hè để
lại. Về đêm, tiếng mưa càng trở nên rả rích, nao lòng hơn gấp bội.
“Xuống, xuống! Để tớ lấy
áo mưa!”
Duy Minh đỗ vội xe vào
sát vỉa hè. Cậu trèo xuống khỏi xe rồi nhanh nhẹn quay lại đỡ tôi, cho rằng cái
tay đau sẽ khiến tôi gặp trở ngại trong di chuyển.
“Chà, sao giờ? Có mỗi một
cái!” Duy Minh gãi đầu bối rối khi cầm chiếc áo mưa từ cốp xe lên.
“Cậu mặc đi. Tớ không
thích!”
“Hâm à? Mưa to thế này
còn không mặc?”
“Nó vướng. Và tớ thích
ngắm mưa hơn!”
“Đừng bướng với tớ!”
Duy Minh đột nhiên đưa
tay gõ nhẹ vào đầu tôi, hành động đó khiến tôi ngẩn người. Chẳng mang tính thù
ghét và dằn mặt như những đòn tấn công của anh trai tôi, hành động của Duy Minh
có chút gì đó trách cứ, và cả lo lắng nữa.
“Cậu mới là người phải
mặc!” Tôi đẩy áo mưa về phía Duy Minh. “Cậu lái xe, ngồi trước. Và tớ không
muốn cậu ướt.”
Tôi nói quả quyết, dù cả
tôi lẫn Duy Minh lúc này đều ướt như chuột lột. Tôi ghét mặc áo mưa là một
chuyện, quan trọng hơn, dù có ướt sũng rồi thì Duy Minh vẫn là người đèo, mưa
quật vào người rát lắm.
“Giờ tớ cho cậu hai lựa
chọn. Một là tớ mặc áo mưa nhưng cậu phải chui vào phía sau. Hai là giờ ra bến
xe bus ngồi đợi mưa tạnh. Cậu chọn gì?”
Tôi không muốn tranh cãi
với Duy Minh thêm nữa, khi mưa càng lớn chứ không có dấu hiệu dịu bớt đi.
“Sao cũng được!” Tôi nhún
vai. “Chọn gì thì cũng ở bên cậu cả mà.”
Vế sau, tôi tự nhủ với
bản thân mình. Vậy nhưng sát bên cạnh, dường như có người vừa khựng lại khi vô
tình nghe thấy điều đó.
Buổi đêm ngày hôm ấy, tôi
sốt cao. Duy Minh đưa tôi về nhà khá muộn khi cả hai quyết định ngồi lại bên
bến xe bus chờ mưa tạnh. Nhưng mưa thì rất lâu mới dứt, báo hại chúng tôi ngồi
cả tiếng đồng hồ với bộ đồ ướt sũng. Hậu quả là tôi nghỉ học liền ba ngày sau
đó.
“Sky!”
Sân trường hôm nay thưa
thớt bóng người. Tôi không đi muộn, ngược lại, còn đến sớm hơn hẳn mọi khi. Ba
ngày nghỉ khiến tôi nhớ trường nhớ lớp hay những gì đó đại loại như vậy, nên
hôm nay muốn đi sớm một chút.
“Này, Sky!”
Một bóng người chạy vội
đến chắn trước mặt tôi. Tôi hơi lùi lại phía sau một chút. Sau khi nhận ra đó
là Duy Minh, tôi mới khẽ cười.
“Chào cậu!”
“Chào cái gì mà chào? Tớ
gọi cậu sao không nghe?”
“Cậu gọi tớ?”
“Đó! Gọi Sky đó!”
“À!”
Tôi cười xòa. Cái biệt
danh này, dù nghe Duy Minh gọi bao nhiêu lần đi chăng nữa thì nó cũng không
chịu ngấm vào đầu tôi. Nếu để người khác nghe được, chắc họ sẽ cười vào mặt tôi
cũng nên.
“Sao hôm qua đang nói
chuyện lại im lặng? Biết tớ lo lắm không hả?”
“À, tớ ngủ quên!”
Tôi gãi đầu, không biết
đã lây cái thói quen này của Duy Minh từ bao giờ nữa. Dạo này Duy Minh hay gọi
điện thoại cho tôi vào buổi tối để hỏi thăm sức khỏe khi cậu cứ áy náy là vì đi
với cậu nên tôi mới bị ốm. Tôi luôn nói mình không sao, mà thật ra thì tôi cũng
chẳng làm sao cả, nhưng cứ nói chuyện được một lúc là tôi lại lăn ra ngủ, để
rồi ngày hôm sau, lúc nào tôi cũng phải nghe lời phàn nàn như vậy từ phía Duy
Minh.
“Ngủ! Lúc nào cũng ngủ!” Và
Duy Minh lại cốc đầu tôi. Hơi đau, nhưng không hiểu sao dáng vẻ trách cứ của
cậu ấy lại khiến tôi vui vẻ.
“Hì.”
“Cậu khỏi ốm hẳn rồi à?”
“Ừ, tớ khỏi rồi.”
“Vậy thì tốt quá! Để cậu
bị ốm như thế tớ rất áy náy.”
“Không sao, là tớ tình
nguyện đi cùng mà.”
“Ừ, cậu biết không? Quỳnh
nhận được quà rồi, bạn ấy rất thích.”
“… Vậy thì tốt quá!”
Tôi đáp, không mấy bất
ngờ. Hôm trước tôi đã thấy Đan Quỳnh đăng tấm ảnh chụp chiếc cốc lên Facebook
cá nhân. Đan Quỳnh khoe đó là quà của Duy Minh tặng và mọi người đều cho rằng
Đan Quỳnh có một người yêu tuyệt vời – một người luôn biết để tâm đến cảm giác
của cô ấy. Nhìn bức ảnh in trên cốc, bức ảnh tôi đã cùng Duy Minh kì công chọn
lựa, góp ý để cửa hàng chỉnh sửa thật tỉ mỉ, tôi không tránh được cảm giác
chạnh lòng. Tôi không muốn tự hỏi những câu đại loại như nếu là mình, liệu rằng
Duy Minh có đối xử với tôi tốt như vậy hay không nữa, bởi lẽ tất cả những giả
thiết ấy đều là thừa thãi, đều là vô giá trị khi đem ra so sánh với hiện thực.
Nếu có gì để thắc mắc, tôi chỉ muốn biết còn mất bao nhiêu thời gian nữa, sự
cồn cào trong tim mới có thể nguôi ngoai?
“Đi nào, vào canteen! Hôm
nay tớ mời cậu ăn sáng!”
“Minh!”
Duy Minh vừa đưa tay định
kéo tôi đi thì Đan Quỳnh ở đâu chạy xộc tới. Đan Quỳnh đứng trước mặt tôi, thản
nhiên khoác tay Duy Minh khiến bàn tay vừa được đưa về phía tôi chệch hẳn đi.
Quay sang nhìn Đan Quỳnh, Duy Minh khẽ lên tiếng cười trêu chọc.
“Chà, hôm nay em đi học
sớm nhỉ?”
“Thôi đi! Một người
chuyên đi học muộn như anh không có tư cách nói em như thế!”
Đan Quỳnh cong môi, đấm
nhẹ vào tay Duy Minh một cái. Hành động của Đan Quỳnh khiến tôi, và có lẽ cả
Duy Minh đều có chút ngạc nhiên, bởi thường ngày hai người họ không thường
xuyên có những hành động thân mật như vậy ở trường.
“Chào Nhi!”
Đan Quỳnh giờ mới quay
qua nhìn tôi, khóe môi cô bạn hơi nhếch lên một chút, nụ cười cũng khô