
Minh hơi rướn người lên để nhìn về phía trước. Lúc này, các xe khác đều bỏ cách
chúng tôi một đoạn khá xa. Tối thứ bảy, đường phố đông hơn hẳn ngày thường. Đã
nhiều năm nay, vào buổi tối, đường Điện Biên Phủ đều rực rỡ bởi những bóng đèn
màu được trang trí hai bên đường. Tôi đưa mắt nhìn quanh, có lẽ ngắm nhìn đường
phố là một thói quen khó bỏ. Ngay trên đầu tôi lúc này là hàng loạt những bông
sen vàng đang tỏa ra thứ ánh sáng lung linh, rực rỡ, tựa như dẫn lối vào một
câu chuyện thần tiên trong trí tưởng tượng của đám trẻ con.
“Cậu
thích ngắm đường phố nhỉ?”
Duy
Minh chợt đi chậm lại. Duy Minh khiến tôi có cảm giác cậu không nỡ phá giây
phút đẹp đẽ này của tôi.
“Hì,
tớ cũng không biết tại sao nữa!”
“Thì
đường phố lên đèn cũng đẹp mà!”
“Ngốc!
Một mình tớ ngắm là được rồi!”
Tôi
tóm chặt áo Duy Minh, hét lên khi thấy cậu đang lái xe lao thẳng về phía một
công nhân vệ sinh đang đẩy xe rác qua đường. Bị tôi làm giật mình, Duy Minh
luống cuống bẻ tay lái. Cậu phóng vọt qua đầu chiếc xe rác khiến cô lao công
giật mình, phải gồng cả người lên để có thể kéo chiếc xe lại.
“Hết
hồn!”
Duy
Minh lẩm nhẩm trong miệng. Tôi nghe rõ mồn một cậu trút tiếng thở phào. Tôi vẫn
tóm chặt lấy áo Duy Minh, không dám hồi tưởng lại những gì vừa xảy ra khi tiếng
xe rác lê kít, mài sát mặt đường không ngừng vang lên trong tâm trí.
“Cậu
làm gì thế hả?”
Tôi
bực dọc lên tiếng, giọng điệu có chút gay gắt. Dáng vẻ gầy guộc, lam lũ của cô
lao công khi gồng mình kéo chiếc xe rác lại khiến tôi cảm thấy áy náy trong
lòng.
“Hở?
Tớ làm gì?”
“Sao
cậu không tránh mà còn tạt đầu cô ấy?”
“Hơ,
có sao đâu!”
“Gì mà
không sao? Xe rác nặng lắm biết không? Cậu không thấy người ta vất vả lắm mới
kéo được cái xe để không lao vào mình à?”
“Nhưng…”
Duy
Minh lắp bắp. Tôi biết Duy Minh định nói gì nữa nhưng lại cố ngăn bản thân lại,
có lẽ là để tránh tranh cãi với tôi. Tôi cũng không có ý định to tiếng với cậu
vì một người lạ, cũng không muốn tỏ vẻ nhân hậu gì ở đây, chỉ là có những việc
được hình thành theo bản năng chứ không theo trái tim hay lí trí. Tôi không dễ
động lòng thương hại người lạ, nhưng lại đặc biệt tôn trọng những người lao
động chân tay như thế. Từ ngày còn bé, anh em tôi đã được mẹ dặn rằng bọn họ
rất vất vả, phải bỏ công sức lao động nhiều gấp mấy lần người bình thường nhưng
không được mọi người tôn trọng. Họ không đáng bị đối xử giống như cái cách xã
hội đang nhận định. Bởi vậy, trước đây cho đến bây giờ, cả tôi lẫn Khánh Nam
luôn dành cho những người lao công sự tôn trọng nhiều gấp đôi những người lao
động khác.
“Được
rồi, là tớ sai!”
Duy
Minh lẩm bẩm trong miệng, có lẽ cậu nhận ra tôi giận thật. Tôi có cảm giác Duy
Minh nhường nhịn mình, hay nói cách khác, cậu không muốn gây chuyện với tôi.
Biết mình phản ứng cũng hơi quá, tôi đành hạ giọng.
“Xin
lỗi nhé, tớ không định to tiếng đâu!”
“Ừ, tớ
biết!”
“Cậu
giận à?”
“Giận
gì chứ? Đèo cậu tớ nên đi cẩn thận hơn mới phải!”
“Oái!
Minh!”
Tôi
hét lên lần thứ hai. Lần này, đối tượng Duy Minh định đâm vào không còn là công
nhân vệ sinh và xe rác nữa mà là cả chiếc xe khách. Nghe thấy giọng điệu hoảng
hốt của tôi, Duy Minh cũng vội đánh xe lao lên thẳng vỉa hè. Gầm xe thấp khiến
tay lái bị chệch hướng, buộc Duy Minh phải phanh gấp trước khi chiếc xe đâm
thẳng vào gốc cây. Theo lực quán tính, cả người tôi lao về phía trước, đập mạnh
mặt vào vai Duy Minh.
“Sky,
cậu không sao chứ?”
Duy
Minh nhảy vội xuống khỏi xe rồi quay ngoắt qua hỏi thăm tôi. Ngay lúc này, tôi
chỉ muốn quát lên, đề nghị Duy Minh bỏ ngay cái biệt danh ngớ ngẩn ấy đi, nhưng
tôi lại không thể lên tiếng được. Cả người tôi đau ê ẩm, không rõ cơn đau xuất
phát từ vết thương ở tay hay do vừa va vào người Duy Minh nữa.
“Tay
có sao không?”
Duy
Minh sốt sắng cầm lấy tay tôi, xong lại hấp tấp bỏ ra như sợ mình sẽ sơ ý động
đến vết thương. Tôi lắc đầu nguầy nguậy, không muốn Duy Minh lo lắng, cũng
không muốn cậu cứ liên tục tra hỏi mình.
“Sao
cậu không trả lời tớ?”
Duy
Minh đột ngột đưa tay áp chặt vào má tôi, buộc tôi phải ngẩng đầu lên mà nhìn
thẳng vào mắt cậu. Tôi sững người nhìn Duy Minh. Lần đầu tiên, tôi đối diện với
cậu ở một khoảng cách gần đến như vậy. Gần, không chỉ về khoảng cách địa lý.
Sao khi nhìn sâu vào đôi mắt kia, tôi có cảm giác như mình cảm nhận được nhịp
đập trái tim Duy Minh thật rõ ràng, cảm nhận được rõ ràng từng ý nghĩa trong
suy nghĩ của cậu, cảm nhận được hành động dịu dàng như thể nó chỉ thuộc về
riêng tôi?
Giây
phút này, nhìn vào mắt Duy Minh, tôi thấy hình ảnh mình hiện lên rõ ràng hơn
bao giờ hết.
Giây phút lãng mạn thường
song hành với sự thật phũ phàng. Sau cú phanh xe đột ngột của Duy Minh, tôi
không may… cắn vào môi đến bật cả máu, khiến Duy Minh cuống quýt xin lỗi, một
mực cho rằng vì mình đi đứng không cẩn thận nên mới làm tôi ra nông nỗi ấy.
Chuyện cũng chẳng có gì đáng nói cho đến khi đám con trai cùng lớp Duy Minh
liên tục nhấm nháy nhau trêu chọc cậu, cho rằng trong lúc bị tụt lại phía sau,
chú