
hất là còn mang danh nghĩa người yêu của người khác.
“Minh!” Tôi kéo nhẹ vạt
áo Duy Minh.
“Gì thế?”
“Tớ sang xe người khác
nhé?”
“Ơ sao đấy?”
“Cậu có nghĩ là Quỳnh sẽ
không thoải mái không?”
“Có sao đâu nhỉ? Mọi lần
bọn tớ đi chơi chung thì Thu vẫn đèo Quỳnh mà?!”
“Vậy à…”
Tôi lẩm bẩm, đành từ bỏ ý
định chuyển xe vì không muốn Duy Minh để ý thấy mình quá quan tâm đến việc này.
Tôi không biết là do mình chẳng hiểu biết gì về chuyện tình cảm hay mối quan hệ
giữa Duy Minh với Đan Quỳnh không giống như những người khác khi tôi có cảm
giác Duy Minh không hề lo lắng chuyện Đan Quỳnh sẽ chú ý hay ghen tuông khi
thấy cậu thân thiết với người con gái khác. Tất nhiên, tôi có cảm giác Đan
Quỳnh không vui, cứ nhìn vào ánh mắt không dễ chịu gì của cô ấy tôi cũng đoán
ra phần nào, nhưng Duy Minh thì vẫn vui vẻ như thường ngày. Là do cậu không để
ý, không lo lắng, hay quá tin tưởng vào tình cảm giữa mình và Đan Quỳnh?
Tôi chịu chết, chỉ là vẫn
có cảm giác nhột nhạt trong người!
“Minh, tớ hỏi này!”
Tôi tiếp tục kéo áo Duy
Minh khi mọi người bắt đầu khởi hành. Trước đó, tôi bắt gặp một ánh mắt thật
sắc của Đan Quỳnh dành riêng cho tôi, hẳn là như vậy. Đan Quỳnh không phải một
người đanh đá. Tôi nói rồi, Đan Quỳnh chơi cũng được, cô ấy tốt với những người
cần thiết và thay vì cãi nhau với những người làm khó mình, Đan Quỳnh cũng chỉ
lườm họ rồi lẳng lặng quay đi. Khi nãy, ánh nhìn của Đan Quỳnh không chỉ là
lườm tôi, mà tôi hiểu, đó còn là một lời cảnh cáo.
“Ơi!”
“Cậu với Quỳnh… yêu nhau
kiểu gì thế?”
“Hả?”
Giọng Duy Minh cao vút.
Dù không nhìn thấy mặt, nhưng tôi đoán chắc mặt cậu đang méo xệch đi trước câu
hỏi ngu xuẩn ấy. Tôi đưa tay tự cốc vào đầu mình, nhưng rốt cuộc chỉ có tay là
đau điếng vì đập phải mũ bảo hiểm.
“Yêu kiểu gì là sao?”
“Tớ thấy hai cậu… không
giống như những đôi khác.” Đâm lao thì phải theo lao, tôi đành một lần nêu ra
toàn bộ thắc mắc của mình với hi vọng thỏa lấp sự tò mò của bản thân.
“Cậu ví dụ cho tớ xem
nào!”
“Kiểu như là… nhìn vào
không ai nghĩ hai cậu là người yêu. Trước mặt người ngoài cũng vậy, trước mặt
bạn thân cũng vậy, các cậu cứ kiểu… người lớn ấy!”
Duy Minh cười phá lên
trước cách lý giải đầu đuôi lẫn lộn của tôi, mặc cho những người đi bên cạnh cứ
nhìn chúng tôi như hai kẻ tâm thần. Trước ánh mắt tò mò của những người đi
cùng, Duy Minh rồ ga phóng xe lên trước, không muốn câu chuyện của hai chúng
tôi bị mọi người để ý.
“Cậu nói cứ như bọn mình
còn bé lắm ấy!” Duy Minh hắng giọng, có cảm giác nếu không phải lái xe, cậu sẽ
quay qua cốc đầu tôi giáo huấn như mọi khi.
“Thì cũng… Tớ còn chưa
được mười tám tuổi mà. Còn cậu sinh nhật tận mười chín tháng mười hai, cũng là
chưa đủ tuổi.”
“A, biết cả sinh nhật tớ
luôn hả?”
Tôi im bặt, nhận ra mình
vừa nói hớ. Duy Minh chưa bao giờ nhắc đến sinh nhật của cậu với tôi hết, nhưng
tôi vẫn nhớ rõ, thậm chí còn trước cả khi chúng tôi quen nhau. Nếu như Facebook
ghi lại số lượt ghé thăm của từng người, chắc hẳn Duy Minh sẽ biết Đan Quỳnh
không phải là người duy nhất quan tâm đến cậu.
Thấy tôi im lặng, Duy
Minh liền nói tiếp:
“Thật ra tớ cũng không
hiểu gì cả!”
“Sao cơ?”
“Thì những điều tương tự
như cậu vừa nói ấy. Người ta cứ bảo tình cảm của bọn tớ là trưởng thành hơn
tuổi, là tốt, là có thể lâu dài, nhưng tớ cũng không chắc chắn nữa.”
“Không chắc?”
“Ừ, tớ tự thấy mình vẫn
còn trẻ con mà, trưởng thành gì cơ chứ? Cứ nói rằng bọn tớ trưởng thành, bọn tớ
sau này có thể cưới nhau này nọ, tớ thấy xa vời lắm.”
“Vậy cậu mong chờ điều
gì? Tớ nghe mọi người bảo chuyện tình cảm nhẹ nhàng, tự gắn kết mà không cần
khoa trương giống hai cậu là tình cảm bền chặt hơn cả.”
“Cậu có chắc điều đó đúng
trong mọi trường hợp không?”
Không, tôi không dám
chắc. Trên đời này chẳng có bất cứ thứ gì là tuyệt đối cả. Như tôi, từ bé đến
lớn, xem nhiều phim truyền hình để rồi căn dặn bản thân đừng bao giờ rung động
trước một kẻ đã có người yêu, vì phim truyện là lừa gạt, còn thực tế thì luôn
đùa giỡn con người. Vậy mà đến phút cuối cùng, tôi lại đem lòng thích một người
đã có người yêu, lại còn ở bên an ủi, giúp đỡ chuyện tình cảm của cậu ấy.
“Nhưng cậu thật lòng
thích Quỳnh, đúng không?”
Tôi hỏi, giọng như nghẹn
lại. Tôi nửa muốn nghe câu trả lời, nửa không. Tôi biết chứ, trong bầu trời của
cậu ấy không có chỗ nào dành cho tôi cả, vậy tôi đang trông đợi điều gì? Đáp án
của Duy Minh, tôi sợ nó làm đau mình, nhưng lại mang hi vọng sự thật phũ phàng
ấy đủ đau để khiến tôi có can đảm buông tay.
“Ừ, xét theo một khía
cạnh nào đó thì tớ thích Quỳnh.”
“Một khía cạnh nào đó?”
“Thôi đừng hiểu, hiểu rồi
sẽ lại khó xử ra!”
Duy Minh gạt đi, bắt đầu
đánh tay lái rẽ sang phía Điện Biên Phủ. Tôi thở dài. Vì một khía cạnh nào đó,
Duy Minh đã ở bên Đan Quỳnh một năm. Có lẽ thời gian đó là đủ để Đan Quỳnh tìm
được cách níu giữ Duy Minh ở lại bên mình, dù cho cậu thừa nhận đôi khi mình
cảm thấy không thoải mái.
“Chà, chúng ta bị tụt lại
phía sau rồi! Rõ ràng lúc nãy đi nhanh hơn mà nhỉ?”
Duy